Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1168 - Chương 1169: Sinh Sản Là Động Lực Của Sự Phát Triển

Chương 1169: Sinh sản là động lực của sự phát triển

Diệp Lăng phiền muộn chủ yếu bởi vì người đi theo hắn là công chúa dân bản địa, nếu có ai thấy được, vậy sẽ rất phiền.

Không phải nàng cho rằng mình là người có thể giao phó đấy chứ? Nhưng hắn không có thời gian rảnh rỗi để đưa nàng về.

Diệp Lăng liếc nữ nhân có chút thất kinh sau lưng, tuy da thịt nữ nhân này không trắng trẻo, nhưng màu da đặc biệt khiến người ta rục rịch.

Chẳng trách vừa rồi ba tên kia muốn ra tay, nữ nhân này quả là một yêu tinh mê người.

“Vị Tiên Đế này, xin hãy cứu ta!”

“Ta là An Lan, nếu ngươi đưa ta về tộc, ta cam đoan sẽ báo đáp ngươi thật tốt, sẽ không làm ngươi thất vọng!”

An Lan, công chúa của dân bản địa nơi đây, mà thân phận này còn cần xác minh.

Diệp Lăng nhìn nàng, không nín được cười, hắn lập tức lắc đầu.

“Ngươi cảm thấy bộ tộc các ngươi có bảo bối gì có thể làm ta động lòng sao?”

“Nhanh rời đi, nếu lát nữa gặp nguy hiểm, ta sẽ không xuất thủ tương trợ!”

Diệp Lăng dứt lời liền muốn đi, nhưng An Lan lại kéo tay áo hắn, khuôn mặt tỏ vẻ cầu xin.

“Van cầu ngươi mang ta trở về, nơi đây cách bộ lạc chúng ta quá xa, nếu ta tự trở về, chắc chắn sẽ mất mạng!”

“Ngươi không hứng thú với Tử Kim thân thể của bộ lạc chúng ta sao? Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi dẫn ta trở về, ta xin thề với Thiên Đạo thần linh, nhất định sẽ dạy cho ngươi!”

Tử Kim thân thể!

Diệp Lăng nghe được bốn chữ này thì động lòng, trong mắt tràn ngập hứng thú.

Tử Kim thân thể là bí mật của dân bản địa, tuy bọn họ không hiểu Tiên Lực, không thể tu luyện, nhưng thân thể lại được trời ưu ái.

Diệp Lăng biết rõ điều này, kiếp trước hắn đã gặp rất nhiều dân bản địa cường hãn, thậm chí có người có thể dùng thân thể chống lại Cửu Kiếp Tiên Đế.

Từ khi đó hắn đã thèm nhỏ dãi với bí mật của dân bản địa, mà bây giờ lại có cơ hội đưa tận tay, đương nhiên hắn rất hưng phấn.

“Được! Hy vọng ngươi nói lời giữ lời!”

Diệp Lăng kích động, An Lan gật đầu, khuôn mặt ngưng trọng.

“Xin ngươi đừng hoài nghi một con dân đã thề với Thiên Đạo thần linh, đó là tồn tại vĩ đại nhất trong lòng chúng ta!”

Thiên Đạo thần linh, giống như Sáng Thế Thần, là tồn tại rất tôn quý trong lòng bộ tộc dân bản địa, như đồ đằng vậy.

Diệp Lăng bất ngờ liếc nhìn nàng, không tồi, tuy bề ngoài là hắc mỹ nhân, nhưng tính cách bên trong tương đối mạnh mẽ cứng rắn.

“Đi thôi, còn đứng đó như cọc gỗ làm gì.”

Diệp Lăng đi về phía trước, sau lưng, An Lan vội vã đi theo chỉ đường cho Diệp Lăng, sau khi hắn hỏi rõ ràng, hắn lập tức ngẩn người.

Mẹ nó, lộ trình hơn một ngày, còn phải ngựa không ngừng vó, không biết trên đường sẽ gặp phải bao nhiêu nguy hiểm.

“Ta cho ngươi biết, nếu ngươi không thực hiện được hứa hẹn, đừng trách ta xử ngươi tại chỗ!”

Diệp Lăng giả vờ hung ác nói, hắn không muốn gặp kết quả không ăn được gà miệng còn đầy lông.

“Xử tại chỗ? Cái gì là xử tại chỗ?”

An Lan ngây thơ hỏi, Diệp Lăng ngẩn người, ở đây không lưu hành cách nói này à?

“Là cái gì ư? Là XXOO!”

Diệp Lăng xấu xa đáp lại, lúc này An Lan mới tỉnh ngộ, nhưng không xấu hổ chút nào.

“Được, hay bây giờ tìm chỗ nào đó đi?”

Ông ~~~~!

Diệp Lăng choáng váng, trừng mắt nhìn An Lan, nữ nhân này điên rồi sao?

“Dân bản địa các ngươi cởi mở như vậy à?”

Diệp Lăng nuốt nước miếng, ngắm nhìn vóc người An Lan, không thể không nói, quả là đỉnh của đỉnh!

Đặc biệt là da thịt có hiệu ứng thị giác đặc biệt, dù Diệp Lăng có vô số oanh oanh yến yến vây quanh, nhưng giờ hắn vẫn động tâm.

“Thực sắc tính dã.”

“Sinh sôi nảy nở là động lực phát triển của vạn vật, bình thường mà.”

An Lan bình thản đáp, Diệp Lăng lại choáng váng, trừng mắt nhìn An Lan.

Mẹ nó, đám dân bản địa này không phải là đám kinh thế Hồng Nho ngụy trang thành lưu manh chuyên môn ám sát đám Tiên Đế bọn họ chứ?

“À... Được rồi, đi nhanh lên.”

Diệp Lăng xoa mồ hôi bước vội, sau lưng, An Lan cười híp mắt đi theo.

Phải đi qua hơn nửa dãy núi mới có thể đến bộ lạc của An Lan, đường xá xa xôi, mấu chốt là không tiện đường.

Hơn nữa xung quanh đây không chỉ có dân bản địa tập kích, còn có vô số yêu thú hung ác.

Lúc này có khả năng không bị dân bản địa tập kích, dù sao An Lan cũng là công chúa của bọn họ, chắc sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng đám yêu thú ẩn núp cũng đủ khiến người ta cảm thấy bất an.

Hai người một đường không nói chuyện, dù sao cũng không phải cùng một phe, không có gì để nói.

Đi cả một buổi chiều, trên đường gặp phải vài dân bản địa, nhưng đều bị An Lan đuổi đi.

Cũng gặp được vài dã thú thực lực không ra gì, bị Diệp Lăng một quyền đánh bay.

Ở địa phương đặc thù này, thực lực của Diệp Lăng tuyệt đối có thể so với Lục Kiếp Tiên Đế, thậm chí sánh bằng Thất Kiếp Tiên Đế.

Đương nhiên chỉ giới hạn trong địa phương này, ra khỏi khu vực này, mọi người khôi phục Tiên Lực, vậy chiến lực của hắn sẽ không bằng người ta.

Đêm muộn, trăng sáng treo trên cao, các vì sao phủ đầy trời, cảnh tượng choáng ngợp rung động.

Đối mặt với Ngân Hà, dù là ai thì cũng đều cảm thấy mình quá mức nhỏ bé, chỉ như con kiến hôi.

Nhưng đối với Diệp Lăng mà nói, tinh hà đầy trời lại là khởi nguồn lực lượng của hắn, bởi vì hắn có thể chất Bắc Đẩu Tinh Quân.

Đống lửa cháy lớn, Diệp Lăng cầm một nhánh cây đã nạo vỏ ngoài, trên đó có xiên một con gà rừng đã nhổ lông rửa sạch nội tạng.

Hương thơm tràn ngập không trung, Diệp Lăng vô cùng chuyên chú, An Lan ngồi một bên thì há to miệng, nước bọt không tự chủ chảy ra.

Xoạch.

Nước bọt rớt xuống đất, An Lan lúng túng lau khóe miệng.

“Xong rồi, ngươi ăn trước đi.”

Diệp Lăng đưa tới, An Lan gật đầu, cầm gà rừng đã nướng chín, thận trọng xé một khối da.

Vừa vào trong miệng, An Lan đã lập tức trừng mắt, hơi xém, rất thơm, vừa vào miệng hương vị đã lan tỏa, khiến nàng cảm thấy miệng lưỡi mình như nhũn ra.

“Ăn ngon!”

An Lan không chần chờ, lang thôn hổ yết.

“Chà chà, lại là một kẻ tham ăn.”

Diệp Lăng lắc đầu cười, tiếp tục nướng một con khác, vẻ mặt rất chuyên chú.

Nhưng lúc hắn gần nướng xong, đột nhiên một trận cuồng phong xẹt qua, đống lửa vốn đang cháy hừng hừng bị thổi chia năm xẻ bảy.

Củi lửa văng khắp nơi, con gà nướng trong tay Diệp Lăng cũng bị dính khói bụi.

“Mẹ nhà nó! Gà của lão tử!”

Diệp Lăng cắn răng đứng dậy, nhìn chằm chằm về phía ngoài bìa rừng cách đây không xa.

Bình Luận (0)
Comment