Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1169 - Chương 1170: Mãnh Hổ

Chương 1170: Mãnh hổ

Cuồng phong gào thét!

Diệp Lăng nghiến răng nghiến lợi nhìn về hướng kẻ ẩn núp trong bóng tối.

An Lan cũng đã nhận ra nguy cơ, nàng lộ vẻ sợ hãi, vội vàng đứng dậy đi đến sau lưng Diệp Lăng.

“Lăn ra đây cho lão tử!”

Diệp Lăng chửi ầm lên, cầm nhánh gỗ ném mạnh về phía kia.

Viu!

Nhánh gỗ bay vút, gà nướng dính khói bụi cũng văng vào hư không.

Ngao!

Đột nhiên, một tiếng kinh hô thảm thiết vang lên, trong bóng tối, một sinh vật cuồng mãnh xông tới, xung quanh nó, cây cối cao lớn đổ rạp.

Ngay sau đó, một mãnh hổ bước ra, thân thể nó rất lớn, Diệp Lăng và An Lan đứng trước mặt nó chỉ tựa như con gà con.

“Diệp... Diệp Lăng, nên làm gì bây giờ?!”

An Lan bối rối, mãnh hổ rất hung hãn, hơi thở của nó tản ra uy áp khiến người ta cảm thấy hoảng loạn.

Như là phối hợp với An Lan, mãnh hổ rống lên, tiếng hổ gầm chấn động núi rừng, trong hư không nổi lên rung động như gợn sóng.

Rầm rầm!

Gợn sóng như công kích âm thanh lật tung đám đại thụ xung quanh, thậm chí mặt đất cũng bị hất tung lên.

“Gà nướng của ta! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Hãy nếm thử bảo kiếm của lão tử, ta sẽ đâm chết súc sinh nhà ngươi!”

Diệp Lăng nổi giận quát, hắn lao lên, tay nắm chặt Diệt Tiên Kiếm, hồng quang dâng trào trên thân kiếm.

Bạch!

Kiếm quang lóe lên, trong mắt Diệp Lăng tràn ngập hàn quang lạnh lẽo, Diệt Tiên Kiếm hung mãnh đâm ra!

Đối diện, mãnh hổ mau lẹ tránh khỏi, ngay sau đó nó giương vuốt hung hăng đánh lên lồng ngực Diệp Lăng.

Diệp Lăng bay ngược ngã xuống mặt đất, mặt mũi đầy đất, sau đó hắn lập tức bò dậy.

An Lan vội vã chạy tới, đứng bên người Diệp Lăng, toàn thân run lẩy bẩy.

“Diệp Lăng, ngươi không sao chứ, nếu không được thì chúng ta bỏ chạy được không? Con cọp này quá lợi hại!”

An Lan là dân bản địa nơi này, nên nàng hiểu yêu thú này mạnh thế nào, nó có lực lượng cường đại, tốc độ mau lẹ.

“An Lan, muốn ăn thịt hổ không?”

Trong ánh mắt Diệp Lăng tràn ra vẻ hung ác độc địa, An Lan sững sờ, gật đầu theo bản năng.

“Vậy chờ đó, lát nữa lão tử mời ngươi ăn thịt hổ!”

Diệp Lăng cười dữ tợn, một súc sinh mà thôi, vậy mà lại làm hắn chật vật như vậy, hôm nay, nếu hắn không ăn thịt súc sinh này, vậy hắn nào còn mặt mũi trước mặt tiểu mỹ nhân này nữa.

Dường như mãnh hổ nghe hiểu lời Diệp Lăng nói, nó lao lên, há to miệng phóng về phía Diệp Lăng.

Răng nanh sắc bén ánh lên hào quang khiến người ta khiếp đảm, Diệp Lăng cười lạnh.

“Chém móng vuốt ngươi!”

Diệp Lăng dứt lời, thân thể chợt lóe, lúc này, các vì sao đầy trời đột nhiên sáng lên.

Bạch!

Diệt Tiên Kiếm tản ra kiếm quang sáng rực!

Kiếm quang chiếu rọi tận trời, mãnh hổ từ trên không rơi xuống đất, thân thể khẽ run, chân nó trào máu tươi chảy đầy đất!

Một đôi hổ trảo bị Diệp Lăng cắt xuống, uy lực của Diệt Tiên Kiếm không phải là thứ một súc sinh có thể ngăn cản.

Lúc này Diệt Tiên Kiếm đã giải trừ phong ấn, uy thế Thần khí mênh mông càn quét, mãnh hổ khẽ run gào thét.

“Khốn kiếp! Lại nhe răng với lão tử!”

Diệp Lăng chửi ầm lên, đi tới trước mặt mãnh hổ không ngừng kêu gào kia. cười lạnh một tiếng, rồi lập tức hạ kiếm.

Viu!

Hồng tuyến lướt qua cổ mãnh hổ, Diệp Lăng nghiêng đầu, xoay người trở về bên người An Lan.

“Nhóm lửa đi, lão tử nướng thịt hổ cho ngươi ăn!”

Diệp Lăng chép miệng, xoay người kéo thi thể mãnh hổ sang một bên, mấy phút sau đã xẻ thịt xong.

Trong đôi mắt An Lan tràn đầy vẻ kinh hỉ, thịt yêu thú cực kì mỹ vị.

Không lâu sau, Diệp Lăng nướng xong một khối, trực tiếp đưa cho An Lan, An Lan cắn một miếng, rồi tròng mắt lập tức sáng rỡ, phồng miệng gật đầu.

“Mau ăn đi, chú mèo ham ăn.”

Diệp Lăng cười, rồi lại nướng một khối, nửa tiếng sau, hai người nằm trên mặt đất, vỗ cái bụng tròn vo, thỏa mãn nở nụ cười.

“Chà chà, thịt yêu thú đúng là danh bất hư truyền, trong thịt hàm chứa lực lượng thần bí, còn có thể tăng cường thể chất.”

Diệp Lăng cầm cây tăm tinh xảo vót từ nhánh cây để xỉa răng, thích ý nói.

“Đúng rồi, An Lan, ngươi có thể cho ta biết vì sao dân bản địa các ngươi cứ phải đối nghịch chém giết với Tiên Đế không?”

Diệp Lăng rất muốn biết, từ kiếp trước hắn đã tò mò, đến bây giờ mới tìm được cơ hội.

An Lan hít sâu một hơi, gật đầu, nàng ngước nhìn bầu trời, có chút phiền muộn.

“Ban đầu chúng ta sinh sống vô ưu vô lo, nhưng bởi vì các ngươi đến đây mà tất cả đều thay đổi.”

“Người bộ lạc chúng ta có thần lực trời sinh, nên trở thành tài phú trong mắt vài người!”

“Có kẻ còn muốn bắt chúng ta làm nô lệ, chúng ta đương nhiên phải phản kháng.”

“Dần dần, cừu hận không giải nổi, kéo dài cho đến hiện tại.”

An Lan giải thích rất đơn giản, Diệp Lăng gật đầu, hóa ra là vậy.

Tất cả còn không phải bắt nguồn từ lòng tham sao?

Hai người trò chuyện, Diệp Lăng cảm thấy nữ nhân này rất thân thiện, còn không phải loại rắn rết mĩ nhân tâm tư ác độc.

Hàn huyên mãi tới nửa đêm, hai người mới nghỉ ngơi, Diệp Lăng phân ra một đạo chân thân ẩn nấp gần đây, dù sao hắn cũng phải cẩn thận.

Sau khi An Lan vừa đi vào giấc ngủ, Diệp Lăng ẩn nấp trong hư không đột nhiên cảm thấy có rung động lực lượng đang dần mạnh lên ở một nơi không xa.

“Có dị bảo!”

Diệp Lăng lập tức tỉnh táo, lập tức, hắn để lại một đạo chân thân, còn mình thì vọt tới nơi đó.

Giữa sườn núi cách đó không xa, đoàn người đông đúc đang đứng đó giằng co.

Trước mắt những người này là một thứ tản ra hào quang màu đỏ thần bí.

Thứ này khiến người ta cảm thấy kích động hưng phấn!

“Đây nhất định là bảo bối, nếu ai dám cướp với ta, lão tử liền giết hắn!”

“Ta nhổ vào, với thực lực kém cỏi của ngươi mà đòi tranh đoạt bảo bối này ư?”

“Có vẻ nó chưa thành thục, đợi đến khi nó thành thục, vậy ai mạnh, kẻ đó chiếm được!”

Lúc này, Diệp Lăng đã lặng lẽ đến nơi, nhìn điểm sáng màu đỏ kia, cực kì kinh hỉ!

Bình Luận (0)
Comment