Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1214 - Chương 1215: Luận Bàn

Chương 1215: Luận bàn

Không phải Hắc Vân Đế Quân tức giận vô cớ, mà đây chính là vấn đề liên quan đến tôn nghiêm.

Hắc Giáp Quân, quân tinh nhuệ - thanh đao nhọn của Thái Hư Thiên Cung.

Hắc Vân Đế Quân đường đường là quân chủ, đang lẽ phải có uy nghiêm vô song trong quân, ho một cái cũng khiến không kẻ nào dám phản bác.

Nếu bàn về địa vị, y không kém Hàn Cầm Hổ chút nào, hoặc có lẽ chỉ kém một chút.

Mà bây giờ thực sự có người dám đứng ra, khiến Hắc Vân Đế Quân cảm thấy bị khiêu khích uy quyền, lập tức nổi cơn giận dữ.

“Vương Trung Phi, ngươi thật to gan, mệnh lệnh của Bổn Tọa và Hàn cung chủ mà ngươi cũng dám vi phạm hay sao?”

Hắc Vân Đế Quân rống giận, hán tử đứng ra kia vóc người cường tráng, Tiên Lực dâng trào.

Hai mắt gã tản ra chiến ý dạt dào, khí tức để lộ tu vi nửa bước Tứ Kiếp, rất cường hãn.

“Quân Chủ, không phải ta nghi vấn mệnh lệnh của ngươi và Hàn cung chủ, mà là nghi vấn hắn!”

Vương Trung Phi trực tiếp chỉ thẳng hướng Diệp Lăng, thần sắc không chút tôn kính.

“Trong Hắc Giáp Quân không có thứ hèn nhát, nếu muốn Vương Trung Phi ta chịu phục, vậy phải chứng minh cho ta xem!”

“Nếu không, dù ta phục thì cũng chỉ là mặt ngoài!”

“Nếu quân chủ chê lời ta nói khó nghe, ta mặc cho quân chủ nghiêm phạt!”

Dứt lời, Vương Trung Phi quỳ xuống đất, thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ, hai tròng mắt tản ra chiến ý vô tận.

Hắc Vân Đế Quân vừa định nói gì đó, Diệp Lăng đã đứng dậy, khẽ mỉm cười, chẳng hề lộ vẻ không vui.

Hắn biết chắc chắn chuyện này sẽ xảy ra, dù sao chức vị của hắn là Phó Thống Lĩnh Hắc Giáp Quân.

Đội quân này tương đương với bộ đội đặc chủng trên địa cầu, một tên da non thịt mềm yếu ớt có thể chỉ huy một đám dã lang kiêu căng khó thuần được sao?

Chắc chuyện này chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, còn cường giả chỉ bội phục cường giả!

“Ngươi nói rất đúng, nếu ta không có thủ đoạn thì đã không dám bước vào quân doanh này.”

“Ta còn sợ các huynh đệ ném ta ra ngoài đây, nếu ta dám tới, vậy chứng minh ta tự tin vào năng lực của mình.”

“Ta cũng muốn lãnh giáo các huynh đệ mấy chiêu, xin huynh đệ thủ hạ lưu tình.”

Diệp Lăng cười nhẹ, sau đó đi xuống, chiến sĩ tự động tản ra, trong mắt tràn đầy hứng khởi.

Có kịch hay để xem rồi!

Trên đài, Hắc Vân Đế Quân hít sâu một hơi, đè nén tức giận trong lòng, gật đầu.

“Đến điểm thì ngưng, đừng thương tổn hắn.”

Y đang nói với Diệp Lăng, Hắc Vân Đế Quân vẫn còn nhớ rõ một màn trong Thông Thiên tháp.

Nửa bước Tứ Kiếp ư?

Đừng đùa, dù là Tứ Kiếp Tiên Đế chân chính thì cũng không phải là đối thủ của Diệp Lăng.

“Yên tâm đi quân chủ, dù sao đó cũng là khách nhân của chúng ta, ta sẽ không quá nặng tay đâu!”

Vương Trung Phi gật đầu, cười dữ tợn, dương dương đắc ý.

Thấy không, quân chủ còn bảo ta đừng thương tổn ngươi, nếu ngươi thức thời thì nhanh nhận thua đi, đừng đợi đến lúc bại trận mất hết mặt mũi.

Diệp Lăng vẫn cười, trên đài, Hắc Vân Đế Quân cắn răng, tên khốn kiếp này làm mất hết mặt mũi của y rồi.

Bạch!

Cổ tay Vương Trung Phi khẽ động, Thủy Hỏa Tù Long Côn xuất hiện trong tay, đó là một thanh Tiên Khí trung phẩm.

Côn xoay tít tạo nên thanh âm vù vù chấn động, Vương Trung Phi cười lạnh một tiếng, cực kì tự tin.

“Ta không bắt nạt ngươi, đến đây đi.”

Diệp Lăng vỗ tay một cái, hai tay nắm chặt, lực lượng mạnh mẽ tràn ngập song quyền.

Ông!

Tròng mắt Vương Trung Phi đỏ lên, sửng sốt nhìn Diệp Lăng tay không thủ thế chờ giao đấu.

“Ngươi coi thường ta?”

Vương Trung Phi cắn răng nghiến lợi, ngươi thật to gan, tu vi không bằng ta, vậy mà còn không dùng Tiên Khí.

Chắc chắn ngươi muốn viện lí do này để giải thích cho thất bại của mình, kiểu như: nhìn này, ta không dùng pháp bảo nên mới thua thôi!

“Ăn một côn của ta đây!”

Ầm!

Vương Trung Phi lao tới, Thủy Hỏa Tù Long Côn đập xuống, âm thanh phá không rít gào.

Vù vù!

Cây côn đập mạnh hướng đỉnh đầu Diệp Lăng, cực kì cường đại.

“Ha ha! Hãy chờ xem, hắn nhất định sẽ hối hận, Côn Pháp của Trung Phi rất mạnh, cũng rất tinh diệu!”

“Đúng vậy, trong lúc giao chiến, không biết bao nhiêu kẻ đã phải chết dưới cây Thủy Hỏa Tù Long Côn này.”

“Hừ, một tên nhãi con Tam Kiếp Tiên Đế mà thôi, vậy mà cũng muốn làm Phó Thống Lĩnh của chúng ta?”

“Ta tặng hắn hai chữ, đừng mơ.”

Mọi người đều nhếch miệng cười, Vương Trung Phi cũng cực kì tự tin, cường giả Tam Kiếp Tiên Đế, kể cả có là thiên kiêu thánh địa thì cũng không dám đỡ một côn này của gã!

Nhưng ngay sau đó, Diệp Lăng lắc đầu, giơ tay đánh trả một quyền!

Ầm!

Nắm tay trông có vẻ tầm thường lại được bao bằng một luồng sáng tử kim sắc, toát ra lực lượng đáng sợ.

Lực lượng Thần Mạch!

Đây là lực lượng mạnh mẽ của sáu Thần Mạch trong cơ thể Diệp Lăng, cộng thêm Diệt Cực Kim Thân bát trọng, Tam Kiếp Tiên Đế bình thường tuyệt đối không thể so sánh.

Ầm!

Nắm tay va chạm Thủy Hỏa Tù Long Côn, khí lãng thổi quét từ dưới chân Diệp Lăng lan ra bốn phía.

Tất cả mọi người trừng mắt, nhìn chằm chằm hai người đang giao chiến.

Đột nhiên!

Một làm gió lay động góc áo Vương Trung Phi, ngay sau đó Vương Trung Phi trừng mắt, thân thể bay ngược.

“Cái gì?! Một quyền đánh bay?!”

“Kháo! Đùa gì thế? Không thật chút nào!”

“Đó chỉ là tay không, không phải cực phẩm Tiên Khí ư?”

Mọi người đều trúng mắt, kinh hãi trước cảnh tượng vừa xảy ra, chủ yếu là bởi vì quá đáng sợ.

Trên đài, Hắc Vân Đế Quân xoa trán, khuôn mặt lộ vẻ bất lực, người này sao lại thích vả mặt như thế!

Ầm!

Vương Trung Phi ngã mạnh xuống đất, khí huyết quay cuồng, sắc mặt trắng bệch.

Gã đứng dậy, nhìn Diệp Lăng vẫn phong khinh vân đạm như trước, gã cắn răng nổi giận gầm lên.

“Không thể!”

Đùng!

Chân Vương Trung Phi giẫm một cái, khí lãng lan tràn bốn phía!

“Côn trung Phi Long, tung hoành hư không!”

Viu, Thủy Hỏa Tù Long Côn bỗng nhiên điểm một cái trong hư không.

Grào!

Đột nhiên, tiếng Long ngâm mạnh mẽ vang lên, ngay sau đó, một lam sắc Cự Long xuất hiện.

Thân rồng hùng vĩ, vảy sáng lóng lánh, Long uy chấn nhiếp thiên uy.

“Đây chính là thần thông mạnh nhất của Vương Trung Phi, vậy mà bị một quyền ép thi triển ra ư?”

“Ta cảm thấy chắc chắn người này không đơn giản như mặt ngoài, ngươi tin không?”

“Còn cần ngươi nói chắc, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết.”

“Hãy chờ xem, một côn này của Trung Phi có thể uy hiếp cả Tứ Kiếp Tiên Đế chân chính.”

Viu!

Đúng lúc này, đột nhiên một cơn gió quỷ dị nổi lên, tràn ngập toàn bộ hư không trong quân doanh.

Grào!

Tiếng rống làm lòng người đè nén vang lên, ngay sau đó, lam sắc Cự Long đột nhiên lao đi.

Thời điểm nó lao đi, trong hư không xuất hiện vô số hư ảnh Cự Long!

Long ảnh đầy trời tản ra sát cơ dạt dào, con ngươi băng lãnh nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng!

Bình Luận (0)
Comment