Bóng đen đầy trời khiến Chấp Pháp Quân không dám vọng động.
Sát cơ ngưng tụ trong không trung khiến bọn họ kinh hồn táng đảm.
“Là Hắc Giáp Quân!”
“Trời ạ, tại sao bọn họ lại tới đây, đây chính là thanh đao của Thái Hư Thiên Cung, sẽ không tùy tiện ra tay.”
“Đúng vậy, bọn họ chỉ có nhiệm vụ đối ngoại, không quản chuyện trong thành, nếu nhúng tay, vậy đó phải là đại sự!”
“Xong rồi, người này khiến Hắc Giáp Quân cũng phải xuất hiện, chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn!”
“Nhưng tại sao ta lại cảm thấy dường như nam tử này là người Hắc Giáp Quân vậy?”
Đám người sửng sốt, kể cả Chấp Pháp Quân, kể cả Hoàng Dũng.
100 chiến sĩ Hắc Giáp Quân, mỗi người đều như một vị sát thần, vẻ mặt lạnh lùng giáng xuống.
Khí tức đáng sợ tựa như sát thần trải qua sa trường, người bình thường không dám đối kháng với bọn họ!
“Tham kiến Phó Đô Thống!”
Ngay sau đó, hơn trăm Hắc Giáp Quân này quỳ một chân trên đất, cung kính nói với Diệp Lăng.
Phó Đô Thống!
Trong nháy mắt, Hoàng Dũng trợn to hai mắt, như bị sét đánh, mất đi năng lực suy nghĩ.
Người Chấp Pháp Quân cũng choáng váng, người bọn họ muốn xử tội vậy mà lại là Phó Đô Thống Hắc Giáp Quân ư?
Xong rồi!
Trong lòng tất cả mọi người tràn ngập ý niệm này!
Hắc Giáp Quân là công thần của Thái Hư Thiên Cung, lãnh thổ rộng lớn này do bọn họ dùng sinh mệnh để đổi lấy.
Chính bởi vì như vậy, địa vị của bọn họ rất cao, Trưởng lão đường cũng không có tư cách xử phạt Hắc Giáp Quân.
Chỉ cung chủ có tư cách, còn những người khác, không ai có gan động đến Chấp Pháp Quân.
Nhưng hiện nay, bọn họ lại muốn xử tội Phó Đô Thống Hắc Giáp Quân, vậy chẳng khác gì tự chuốc lấy phiền toái!
Phải biết rằng bọn họ chỉ là một tiểu phân đội của Chấp Pháp Quân, dù Hắc Giáp Quân giết hết bọn họ thì cũng không bị trừng phạt quá nặng.
“Không! Ngươi không thể là Phó Đô Thống Hắc Giáp Quân, ta ở trong cung đã lâu, tại sao chưa từng gặp ngươi!”
“Hơn nữa ngươi chỉ có tu vi Tam Kiếp sơ kỳ, ngươi không có tư cách!”
“Nhất định là giả, Chấp Pháp Quân, mau ra tay!”
Hoàng Dũng điên cuồng hét lên, gã chỉ có thể cầu khẩn Diệp Lăng là giả, tội giả mạo Phó Đô Thống Hắc Giáp Quân cũng là tử tội.
Nhưng Chấp Pháp Quân lại đứng im.
Mí mắt thủ lĩnh Chấp Pháp Quân không ngừng co giật, khóe miệng mấy máy, nhìn Hoàng Dũng như một thằng ngốc.
Ngươi muốn chết thì cũng đừng kéo theo lão tử, ai là giả cơ?
Ngươi nhìn những khuôn mặt quen thuộc kia đi, còn có người quen của lão tử, giả cái con mẹ nhà ngươi ấy!
“Các ngươi thật to gan, dám động thủ với Phó Đô Thống Hắc Giáp Quân.”
“Các huynh đệ, bày trận!”
Rống!
Vương Trung Phi chỉ huy lập tức rống to, hơn trăm Hắc Giáp Quân kết thành trận, bao vây Chấp Pháp Quân.
Mọi người hét lớn, thanh âm chấn động, sát cơ cuồn cuộn.
Người Chấp Pháp Quân run rẩy, tay nắm vũ khí cũng không vững, trên trán túa mồ hôi như mưa.
Chấp Pháp Quân tương đương với cảnh sát, hơn nữa còn là cảnh sát của một huyện thành nhỏ.
Còn Hắc Giáp Quân lại là bộ đội đặc chủng, nếu đánh nhau, bọn họ chả mất bao nhiêu sức là thắng.
“Huynh đệ, huynh đệ, chỉ là hiểu lầm thôi mà!”
“Chúng ta thật sự không có ý định mạo phạm Phó Đô Thống, chỉ là hiểu lầm thôi!”
“Là hắn, tên Hoàng Dũng này dùng thân phận Trưởng lão đường vu oan giá họa, tuyệt đối không có quan hệ gì với chúng ta.”
“Lũ lụt tràn miếu Long Vương, người một nhà không biết nhau thôi mà!”
Thủ lĩnh Chấp Pháp Quân xấu hổ cười tới gần, khom lưng thật sâu trước mặt Diệp Lăng.
“Đại nhân, ngài đại nhân đại lượng, xin đừng chấp nhặt với chúng ta.”
“Chúng ta cũng có nỗi khổ tâm, mong đại nhân giơ cao đánh khẽ!”
Thủ lĩnh Chấp Pháp Quân cung kính nói, đám Tiên Đế vây xem choáng váng ngây người.
Kích thích thật, kịch tình xoay ngược quá nhanh, bọn họ vẫn chưa thể tin được.
Phó Thống Lĩnh Hắc Giáp Quân?
Trong Hư Hóa thành, đó là một nhân vật đáng sợ có thể tùy ý tung hoành, ai dám trêu chọc?
Diệp Lăng liếc nhìn y, cười lạnh một tiếng.
“Với đức hạnh như các ngươi thì sao xứng làm Chấp Pháp Quân.”
Khuôn mặt thủ lĩnh Chấp Pháp Quân đỏ rực, Diệp Lăng không thèm nể mặt y.
Nhưng y không dám lộ vẻ bất mãn, hiện tại mạng nhỏ của đám huynh đệ y đều nằm trong tay người ta, y dám làm càn sao?
Diệp Lăng phi thẳng về phía Hoàng Dũng, nhìn ánh mắt tràn đầy thần sắc hoảng sợ của Hoàng Dũng, hắn khinh miệt lắc đầu.
“Chà chà, hai huynh đệ các ngươi bản lĩnh lớn thật.”
“Dùng tên tuổi Thái Hư Thiên Cung hoành hành bá đạo, ta cảm thấy ngươi rất giống kẻ phản bội được quân địch cài vào nội bộ cung ta.”
Diệp Lăng chậm rãi nói, sắc mặt Hoàng Dũng lập tức thay đổi, cái tội này quá nghiêm trọng.
“Ngươi nói bậy, ngươi đang nói xấu ta, ta muốn gặp cung chủ!”
“Ta muốn kiện ngươi tội lấy quyền mưu tư, nói xấu người Trưởng lão đường!”
“Ngươi đừng hòng giết ta, trước mặt nhiều người như vậy, nếu ngươi giết ta, ngươi sẽ trốn không thoát!”
Hoàng Dũng điên cuồng hét lên, Diệp Lăng gán tội, ai dám phản đối?
Hơn trăm cường giả Hắc Giáp Quân đều cười khinh miệt, hiện nay thân phận Diệp Lăng rất đặc thù, nằm ở cái tầm quốc bảo của Hư Hóa thành.
Nếu Diệp Lăng muốn giết Hoàng Dũng, vậy gã cũng phải ngoan ngoãn chết đi, tuyệt đối không thể phản kháng.
“Tại sao ta lại muốn giết ngươi?”
“Trung Phi, bắt hai huynh đệ này lại, mang về Hắc Giáp Quân, giam giữ trong quân doanh, chậm rãi thẩm vấn.”
“Bình thường kẻ phản bội đều rất cứng miệng, hãy dạy dỗ cho tốt!”
“Ồ đúng rồi, nếu phát hiện không có vấn đề gì, vậy hãy chân thành xin lỗi người ta!”
Diệp Lăng cười nói, sắc mặt Hoàng Dũng hoàn toàn thay đổi, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Mẹ nó!
Ở đâu cơ?
Quân doanh Hắc Giáp Quân?
Nếu bị bắt vào đó, kết cục không chết thì cũng bị lột một tầng da!
Hơn nữa, hắn không dám hứa chắc mình và Hoàng Đại Bằng có thể chịu đựng được sự tra tấn hay không, nếu bị vu oan giá hoạ, vậy kết cục sẽ là thập tử vô sinh.
“Yên tâm đi, nhất định sẽ làm đại nhân hài lòng!”
Sao Vương Trung Phi có thể không hiểu Diệp Lăng có ý gì, y xua tay, kéo Hoàng Dũng dậy.
“Thả ta ra!”
“Ta là người Trưởng lão đường, các ngươi không thể làm như vậy!”
“Dù là Hắc Giáp Quân thì thế nào, các ngươi không được phạm pháp, ai u, ai đánh ta!”
Đột nhiên lưng Hoàng Dũng bị đập một quyền, phun ra cả mật đắng, mắt trợn tròn.
“Câm miệng cho lão tử!”
“Ngươi lảm nhảm cái gì, không ăn đập thì vẫn nghĩ mình là đại nhân vật à?!”
Vương Trung Phi kéo cổ áo Hoàng Dũng, lao vút về phía quân doanh Hắc Giáp Quân.
Diệp Lăng cười lạnh, sau đó phi thẳng đến Thái Hư Thiên Cung.
Nhưng vừa đi được nửa đường, hắn đột nhiên cảm thấy nguy cơ, ngay sau đó, hắn thấy mây đen cuồn cuộn tràn đầy không trung, lao đến nhanh như gió bão!