Trong không trung, mây đen cuồn cuộn như Ma Thần hàng lâm, mang theo khí thế sát phạt ngập trời.
Diệp Lăng âm thầm kinh sợ, hắn hít sâu một hơi, điểm mũi chân một cái, vội vã lao về hướng phân cung Thái Hư Thiên Cung.
Đám mây đen này mang tới cảm giác đè nén khiến trái tim Diệp Lăng run lên, thậm chí cảm giác như tận thế sắp đến.
“E rằng họa mà An Thiên Vương nói đã đến rồi!”
Diệp Lăng thì thào, hắn đi vào Thái Hư Thiên Cung, trực tiếp xông đến chính điện.
Trong chính điện, đám người Hàn Cầm Hổ đang thương thảo, thân ảnh Diệp Lăng đột nhiên lao vào đại điện, thần sắc nghiêm túc.
“Cung chủ, đại sự không ổn!”
Mấy chữ đơn giản lại khiến người trong đại điện sững sờ, đại sự không ổn ư?
Nơi này chính là phân cung của Thái Hư Thiên Cung, một trong bốn đại thế lực của Đế Vực, có ai to gan dám đến đây tìm phiền toái sao?
“Diệp Lăng, đã xảy ra chuyện gì, ngươi cứ từ từ nói!”
Hàn Cầm Hổ trực tiếp đứng dậy, y tin tưởng Diệp Lăng sẽ không tự dưng nói bậy, nhất định là có nguyên nhân.
“Trước khi ta tiến vào Đế Vực đã gặp tộc trưởng một bộ lạc dân bản địa.”
“Bởi vì ta có ân cứu mạng với bộ lạc, hắn nói với ta rằng không nên vào Đế Vực.”
“Hắn không nói rõ, nhưng ta cảm thấy chắc sẽ có bộ tộc dân bản địa xâm lấn!”
Diệp Lăng nghiêm túc nói, ngay sau đó, tất cả mọi người trong đại điện đều đứng phát dậy.
“Hơn nữa, cung chủ hãy ra ngoài nhìn đi!”
Diệp Lăng trực tiếp đi ra bên ngoài, mọi người cũng vội vã đi theo.
Khi thấy mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, sắc mặt mọi người hoàn toàn thay đổi.
“Không được!”
“Đại sự không ổn!”
“Rất giống tình cảnh bộ tộc dân bản địa xâm lấn Đế Vực nghìn năm trước.”
“Nhanh bẩm báo lên trên, nhanh lên!”
Mọi người thất kinh, vụ tai nạn nghìn năm trước vẫn còn rõ mồn một trước mắt, chẳng lẽ hiện nay nó sẽ lại tái hiện?
Ầm!
Ngay sau đó, toàn bộ hư không rung động, thiên địa lay động, dường như bị một bàn tay khổng lồ lật tung.
Rầm rầm!
Mọi người đứng không vững, có cung điện lập tức sụp đổ thành phế tích.
“Mau nhìn kìa, đó là cái gì?!”
Bất chợt, một người điên cuồng hét lên, mọi người nhìn theo, rồi tất cả đều ngây người.
Trong hư không, một bàn tay khổng lồ xé rách thiên địa, rồi một thân ảnh vô cùng to lớn như chiếm cứ toàn bộ hư không giáng lâm.
“Tộc ta, hàng lâm!”
Rống!
Tiếng rống uy nghiêm khiến mọi người hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch.
“Nguy rồi, đại quân dân bản địa lại đánh tới!”
Hàn Cầm Hổ hơi run rẩy, đại quân dân bản địa rất cường đại, thậm chí có thể sánh với vô số Cửu Kiếp Tiên Đế.
Đối với kẻ yếu mà nói, kết cục của bọn họ chỉ có diệt vong!
“Trở lại cho ta, không được càn rỡ trong Đế Vực!”
Ngay sau đó, một thân ảnh sáng chói xuất hiện, tản ra kim quang huy hoàng, tay giơ kiếm, thân thể sừng sững.
“Là Phù Đồ Đế Quân!”
Hàn Cầm Hổ lập tức vui mừng, sắc mặt những người khác cũng dần bình tĩnh, còn Diệp Lăng thì vẫn lộ vẻ nghiêm trọng như trước.
Hắn không biết Phù Đồ Đế Quân là ai, nhưng đó chỉ là Cửu Kiếp Tiên Đế mà thôi.
Một Cửu Kiếp Tiên Đế mà đòi ngăn cản đại quân dân bản địa xâm lược ư? Không có khả năng!
Bạch!
Thanh kiếm rực rỡ mạnh mẽ chém xuống, mây đen trong hư không bị cắt đôi.
Xuy xuy!
Uy thế một kiếm này mạnh mẽ như thiên uy, xua đi phân nửa mây đen, nhưng bóng đen vẫn che khuất hư không, lù lù bất động.
“Cửu Kiếp Tiên Đế sao dám cản đường của tộc ta?”
Bỗng nhiên, thân ảnh khổng lồ lạnh giọng rống giận, ngay sau đó, từng đạo sóng âm vang vọng trong thiên địa.
Ba ba ba!
Thiên địa vỡ tan, con ngươi Diệp Lăng lập tức co lại, Cửu Kiếp Tiên Đế thông thường tuyệt đối không thể ngăn cản công kích đáng sợ này.
Lúc này, tại thành trì này và toàn bộ Đế Vực, vô số cường giả đều choáng váng.
“Nhanh mời lão tổ ngăn cản hạo kiếp này!”
“Đi mời lão tổ, Phù Đồ Đế Quân không chống đỡ được đâu, nhanh lên!”
“Hạ Hoàng đâu, Hạ Hoàng lão nhân gia đâu, nhanh mời lão nhân gia xuất quan, nhanh lên!”
“Thôi rồi, hoạ lớn giáng xuống, nhanh mời người qua đây!”
Tất cả thế lực, tất cả cường giả đều ngây dại, nhìn Phù Đồ Đế Quân bị sóng âm đánh bay, mãi không thốt nên lời.
“Giết!”
Viu, Phù Đồ Đế Quân lại xông đến, thân thể vĩ ngạn đạp lên vạn dặm giang sơn.
“Kiếm quang trảm càn khôn!”
Bạch!
Một kiếm này xé rách thiên địa, từng mảnh hư không rớt xuống.
Kim quang sáng chói bao trùm trời đất, khiến tất cả mọi người không mở nổi mắt.
Cường giả dân bản địa hung hăng nắm chặt tay, giữ chặt kiếm quang, rồi bỗng nhiên bóp vỡ nó.
“Cái gì?! Không thể nào!”
“Trời ạ, đây là lão tổ của bộ lạc dân bản địa sao?”
“Không được, đại loạn đến rồi!”
“Mọi người chuẩn bị, sẵn sàng liều mạng!”
Trái tim mọi người như chìm đến đáy cốc, Phù Đồ Đế Quân không ngăn cản được, những bá chủ khác cũng không thể né tránh.
“Ngoại giới đại loạn, Đế Vực đại loạn, xem ra kiếp nạn tam giới đã thật sự đến rồi!”
Diệp Lăng lẩm bẩm, đôi mắt không lộ chút vẻ sợ hãi nào.
Ngoại giới là thiên hạ đại loạn, tam giới bị kéo vào, ảnh hưởng đến vô số thế lực.
Mà Đế Vực cũng bị đại quân dân bản địa xâm lấn, lúc này là đại loạn chân chính, không thế lực nào có thể đỡ nổi.
“Thực lực, thực lực!”
“Ta phải đột phá đến Cửu Kiếp Tiên Đế trong thời gian nhanh nhất, khi ấy ta mới đủ sức tự vệ trong loạn thế!”
Diệp Lăng điên cuồng hét lên trong lòng, với khả năng của hắn, khi hắn đột phá đến Cửu Kiếp Tiên Đế, e rằng sẽ có năng lực đấu với thánh nhân.
Khi đó hắn mới có tư cách tung hoành thiên địa, bảo vệ tất cả thân nhân bằng hữu bên cạnh.
“Bích Lạc Huyết Kiếm, nhất kiếm diệt tam thiên!”
Trong không trung, Phù Đồ Đế Quân hét lớn, lại rút ra một thanh kiếm, trên thanh kiếm kia có một đạo huyết văn đỏ chói mắt!
Ba kiếm!
Phù Đồ Đế Quân đã dùng đến thanh kiếm thứ 3, hai kiếm trước không tạo nên bất cứ tác dụng nào, bị cường giả dân bản địa bóp vỡ.
Thanh kiếm thứ 3 lại khiến cho thiên địa chìm trong tĩnh mịch.
Tràn đầy thê lương, khí tức máu tanh khiến lòng người bất an.
“Giết!”
Thân ảnh Phù Đồ Đế Quân hằn trong ánh mắt của tất cả mọi người trong Đế Vực, y điên cuồng lao tới, như một con diều hâu xán lạn đến mức tận cùng!