Đùng!
Thời khắc An Thiên Vương nắm quyền, quyền âm chấn động Đế Vực!
Toàn bộ người trong Đế Vực đều nghe thấy thanh âm giống như Long ngâm này.
Chỉ thấy hư không nứt ra từng vệt bắt đầu từ nắm đấm của An Thiên Vương, rồi làn ra tràn ngập toàn bộ hư không.
Răng rắc răng rắc!
Trong khe nứt tràn ngập tràn tử quang, lóe ra lực lượng quỷ dị.
“Thần Mạch lực, PHÁ...!”
An Thiên Vương gầm lên giận dữ, chân mạnh mẽ bước một bước, đôi mắt tràn đầy hung ác, song quyền vận thế như giương cung.
Rồi song quyền mạnh mẽ tấn công hắc bạch quang mang đang điên cuồng lao tới.
Ầm!
Song quyền tựa như hai luồng sao băng nóng rực phá không lao tới!
Thần sắc Kim Lan Đế Quân tràn đầy điên cuồng, sắc mặt nghiêm nghị, trong mắt tràn đầy sát cơ.
Ầm ầm!
Trong không trung, cảnh tượng này khiến mọi người đều kinh hồn táng đảm!
Đây mới là trận quyết đấu chân chính giữa hai đại cường giả mạnh nhất, dù là các cường giả như Thái Hư Đế Quân hay Hạ Hoàng thì cũng không thể địch lại bọn họ!
Có thể chỉ ở trong tam giới mới có thể xuất hiện cường giả cái thế tuyệt luân như vậy.
Ngay sau đó, hai đại cường giả đối mặt nhau!
Hắc bạch quang mang phóng lên cao, lập tức tử quang rực rỡ chiếu rọi toàn bộ thiên địa xuất hiện!
Quang mang va chạm, uy thế bộc phát càn quét hư không.
Phụt!
Bốn đại cường giả gần trận chiến nhất đều chấn động, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Các cường giả đứng trên mặt đất cũng mềm chân, suýt nữa ngã xuống.
Trong Thái Hư Thiên Cung, sắc mặt Diệp Lăng trắng bệch, cảm thấy ngũ tạng lục phủ phiên giang đảo hải, lỗ tai ù ù!
Quá cường hãn!
Phốc!
Trong không trung, An Thiên Vương dùng song quyền dễ dang đánh nát Hắc Bạch Song Luân.
Quang mang bay đầy trời rồi biến mất, vô cùng huyền diệu, cũng vô cùng thảm thiết.
Ngay sau đó, ánh mắt An Thiên Vương nảy sinh ác độc, ông xoay người, chân hung hăng đá ra.
Phù phù!
Thân thể Kim Lan Đế Quân mềm nhũn, trực tiếp quỳ một chân xuống đất, thân thể không ngừng run rẩy.
Tí tách... Tí tách!
Máu tươi rỉ ra từ khóe miệng, trong cơ thể Kim Lan Đế Quân như bị lực lượng cuồng bạo xâm lấn, tàn sát bừa bãi.
Toàn bộ thiên địa chìm trong tĩnh lặng!
Một chiêu đơn giản, Kim Lan Đế Quân thất bại!
Kiếm chiêu bị An Thiên Vương dùng hai ngón tay đâm xuyên phá nát!
Hắc Bạch Song Luân bị An Thiên Vương dùng song quyền ung dung phá hủy!
Trận chiến này chẳng khác gì một người trưởng thành đối chiến một đứa trẻ hai tuổi!
“Thực lực hai người không cùng cấp bậc, e rằng phải sử dụng vô số chí bảo và Thần khí thì mới có thể vây khốn An Thiên Vương.”
“Căn bản không cần so đấu, Kim Lan Đế Quân không phải đối thủ!”
Diệp Lăng lắc đầu, thở dài một hơi, thực lực An Thiên Vương có thể xếp hàng nhị lưu trong cảnh giới Thánh Nhân.
Sợ rằng dù là Tây Vương Mẫu đến đây thì cũng chỉ có thể cố gắng trốn thoát, căn bản không thể thắng.
Dù là yêu nghiệt thì cũng có hạn độ!
Giống như Diệp Lăng, dù hắn có nhiều thần thông hơn nữa, cường thịnh hơn nữa thì cũng không phải đối thủ của Lục Kiếp Tiên Đế!
Cho nên dù Kim Lan Đế Quân có cường thịnh thế nào thì cũng chỉ là Cửu Kiếp Tiên Đế mà thôi.
Nhưng An Thiên Vương lại có thực lực Thánh Nhân, chênh lệch giữa hai người căn bản là không cần đánh giá.
“Ngươi cho rằng nghìn năm trước các ngươi dùng bảo vật khiến ta phải rút đi thì ta sợ các ngươi rồi sao?”
“Ý nghĩ kỳ lạ, nếu bổn tọa muốn giết các ngươi, không ai có thể ngăn được!”
An Thiên Vương hiển lộ uy thế, sát cơ cuồn cuộn, mắt lóe tử quang.
Nghìn năm trước, ông rút đi không phải bởi vì vô số bảo vật kia, mà căn bản là bởi vì ông không muốn gây chiến.
Lúc trước An Thiên Vương đã nói, Đế Vực có liên quan đến rất nhiều Thánh Nhân, nếu hành động quá mức, ông cũng không chiếm được chỗ tốt, cho nên mới rút đi.
Nhưng hiện nay, ông liên tiếp bị khiêu khích, An Thiên Vương cũng nổi giận.
Trong hư không, Kim Lan Đế Quân lung lay đứng lên, lau đi máu tươi trên khóe miệng, đột nhiên nở nụ cười.
Y cười không kiêng nể gì.
“An Thiên Vương không hổ là An Thiên Vương!”
“Ta thua rồi, bại tâm phục khẩu phục!”
Kim Lan Đế Quân hít sâu một hơi, trong mắt vẫn tràn đầy sát cơ dữ tợn.
Y nói phục, nhưng trong lòng rất không phục!
An Thiên Vương không để ý, ông nhìn các tộc nhân, lắc đầu.
“Không nên kéo dài cuộc chiến ở Đế Vực, các ngươi cùng ta trở về đi!”
Thế giới bên ngoài Kinh Thiên Sơn đang đại loạn, An Thiên Vương biết rất rõ, dù là Thánh Nhân thì cũng không dám nói rằng mình sẽ nguyên lành vượt qua trận hạo kiếp này.
Những tộc nhân phía dưới thì càng không đáng nhắc đến, có thể giữ mạng đã là rất may mắn rồi!
“Đại nhân! Lão tổ mang chúng ta tấn công nơi này!”
“Đúng vậy đại nhân, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, ngài đã tới đây, vậy hãy dẫn dắt chúng ta chiếm giữ Đế Vực đi!”
“Đây chính là tâm nguyện của mấy vạn tộc nhân chúng ta thưa đại nhân!”
An Thiên Vương vừa dứt lời, trong Đế Vực, các cường giả dân bản địa lập tức quỳ xuống, đau lòng ôm đầu nói.
Bọn họ không muốn rút lui, vào Đế Vực khó như lên trời, giờ bảo bọn họ trở về, sao bọn họ có thể cam lòng!
“Vô liêm sỉ!”
An Thiên Vương lập tức nổi giận, thần sắc uy nghiêm vô song, khí tức đáng sợ tràn ngập hư không.
“Dù là bổn tọa thì cũng không dám liên quan quá sâu đến Đế Vực.”
“Đám nhãi con các ngươi gan to bằng trời!”
“Tất cả theo bổn tọa trở về!”
Dứt lời, An Thiên Vương xoay người nhìn đám Tiên Đế kinh hồn táng đảm, lắc đầu.
“Kinh Thiên Sơn phong tỏa vạn năm, sẽ không nhập thế!”
An Thiên Vương điểm một chỉ, hư không trong Đế Vực nứt ra một khe nứt!
Khư nứt chậm rãi mở rộng, dường như một con đường xuất hiện.
Cuối cùng cường giả Đế Vực cũng có thể an tâm, đại chiến cuối cùng đã kết thúc!
May mà An Thiên Vương từ bi, nếu không, Đế Vực sẽ phải tan biến!
Đúng lúc này, Thái Hư Đế Quân đứng trong hư không đột nhiên biến sắc, trừng mắt nghiến răng nghiến lợi.
“Khốn kiếp!”
Thái Hư Đế Quân gầm lên giận dữ, cơn phẫn nộ ngút trời càn quét thiên địa.
Ngay sau đó, mọi người đều cảm giác được đại địa rung chấn như động đất cấp 12!
“Chuyện gì vậy?!”
“Chẳng lẽ có Đại Yêu xuất thế?”
“Không! Không đúng, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó!”
Mọi người nghi hoặc, ngay sau đó, tử quang phóng lên cao.
“Con bà nó!!”
Diệp Lăng há hốc mồm.
Bởi vì hắn nhìn thấy ở nơi xa, một đại thụ che trời bị một thân ảnh khổng lồ nhổ lên!
Mà đại thụ che trời kia chính là Thái Hư Thần Thụ!