Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1237 - Chương 1238: Chuyện Lớn

Chương 1238: Chuyện lớn

Cành cây được tử quang bao vây bị mạnh mẽ lay động rung lên.

Thái Hư Thần Thụ cao vạn trượng bị nhấc lên cao, đất dính ở rễ cây rơi rụng giữa không trung.

Mọi người đều choáng váng, kể cả Diệp Lăng, Hạ Hoàng, Kim Lan Đế Quân và cả cả An Thiên Vương!

Má nó!

Đây là Thái Hư Thần Thụ, là bảo bối thần bí nhất Thái Hư Thiên Cung!

Toàn bộ cường giả Thái Hư Thiên Cung đều coi nó là tồn tại trân quý nhất trong lòng, nhưng hiện nay nó lại bị người ta nhổ tận gốc!

Qua to gan!

“Phạm Thiên Hoàng! Lão tử liều mạng với ngươi!”

Thái Hư Đế Quân cực kì phẫn nộ, tròng mắt đỏ sậm, mái tóc cuồng loạn, thần sắc dữ tợn.

Kẻ nắm rễ Thái Hư Thần Thụ vậy mà lại là Phạm Thiên Hoàng!

Sau khi gã lặng lẽ trốn đi, không có ai biết gã đi đâu, làm gì, không ngờ tên khốn này dám đi nhổ Thái Hư Thần Thụ!

Diệp Lăng kinh hãi.

Thế này thì lớn chuyện rồi, sợ rằng chiến loạn vốn sắp kết thúc sẽ không thể dừng lại tại đây!

“Phạm Thiên Hoàng! Dừng tay!”

An Thiên Vương rống giận, hóa thành một đạo tử quang lao nhanh đến.

Không phải là vì ông sợ Thái Hư Thiên Cung, mà là bởi vì... không thể động đến Thái Hư Thần Thụ!

Dù là ông thì cũng sẽ không làm ra hành động thiếu suy nghĩ này, bởi động đến Thái Hư Thần Thụ chẳng khác gì muốn chết!

“Người Thái Hư Thiên Cung nghe lệnh!”

“Không màng tất cả, liều mạng, giết!”

Thái Hư Đế Quân rống to, cầm trường thương điên cuồng vọt tới, từ thân thể lóe ra quang mang ngất trời!

Ầm!

“Phạm Thiên Hoàng đáng chết, gã chán sống rồi!”

“Xong rồi, hoàn toàn xong rồi, Thái Hư Đế Quân đã thiêu đốt sinh mệnh bổn nguyên!”

“Chúng ta nên làm gì bây giờ?! Nên chiến hay không chiến?!”

Ba đại cường giả Hạ Hoàng choáng váng, lần này Phạm Thiên Hoàng động đến tổ ong vò vẽ rồi!

Bọn họ cũng biết rõ Thái Hư Thần Thụ kia không chỉ là bảo bối của Thái Hư Thiên Cung, mà nó còn ẩn chứa một bí mật lớn!

Ầm ầm!

Các cường giả Thái Hư Thiên Cung hoàn toàn điên cuồng, đôi mắt rỉ máu, sát cơ trùng thiên.

Rầm rầm!

Từng bóng người nghiến răng nghiến lợi điên cuồng vọt đến, sát khí cuồn cuộn, các cường giả dân bản địa đều ngây ra.

Trong hư không, tử quang trên Thái Hư Thần Thụ chậm rãi biến mất, dường như đã khô héo.

Phạm Thiên Hoàng nắm Thái Hư Thần Thụ cười dữ tợn, trong mắt tràn đầy vẻ tham lam.

“Ha ha! Lão tử nhất định phải đạt được nguyên khí!”

Hô!

Ngay sau đó, Phạm Thiên Hoàng xoay vòng Thái Hư Thần Thụ, rồi đập mạnh xuống đất.

An Thiên Vương vội vã chạy tới, thấy một màn như vậy, trong mắt ông xuất hiện một tia đau lòng.

“Phạm Thiên Hoàng! Ngươi muốn chết ư?!”

“Mau thả xuống, nếu không, không ai có thể cứu được ngươi!”

An Thiên Vương rống giận, lao nhanh đến, nhưng Phạm Thiên Hoàng lại thờ ơ.

“An Thiên Vương! Ngươi mạnh hơn bổn tọa chỉ bởi vì mười hai Thần Mạch sinh ra nguyên khí!”

“Đợi đến khi ta hấp thụ nguyên khí, ngươi sẽ không còn cao quý hơn bổn tọa đâu, bổn tọa chắc chắn phải có được nguyên khí này!”

Ầm!

Thái Hư Thần Thụ nện mạnh xuống mặt đất, ngay sau đó, đại địa tung chấn, hư không lay động.

Từ Hư Hóa thành, Diệp Lăng vội vã xông về hướng Thái Hư Thần Thụ.

Hắn cũng là người Thái Hư Thiên Cung, huống hồ, hắn cảm thấy không ổn.

Dù lão gia hỏa Phạm Thiên Hoàng muốn trả thù thì cũng nên giết người, làm gì có ai muốn trả thù một thân cây!

Đến kẻ có ân oán với Địa Tiên chi tổ Trấn Nguyên Tử cũng đâu nhổ cây Nhân Tham Quả Thụ của người ta.

Thùng thùng!

Đại địa rạn nứt, khe nứt đáng sợ xuất hiện rồi lan rộng.

“Phạm Thiên Hoàng, lão tử liều mạng với ngươi!”

Thái Hư Đế Quân cường thế tấn công, thần sắc băng lãnh, cầm trường thương đâm ra!

Thương quang quét ngang, hư không rền vang, mạnh mẽ tấn công Phạm Thiên Hoàng.

Phạm Thiên Hoàng đột nhiên xoay người, đôi mắt tràn đầy ác độc, gã lập tức vung Thái Hư Thần Thụ đáp trả.

Ầm!

Thái Hư Đế Quân bị đánh bay ngược ra ngoài.

Lúc này, cường giả các thế lực đều lựa chọn trầm mặc, không hề xuất kích.

Tạm thời bọn họ muốn quan sát, không thể xốc nổi xông vào chiến trường được!

Còn cường giả dân bản địa thì bắt đầu rục rịch, trong mắt tràn ra sát cơ.

“Giết!”

Viu, một dân bản địa vọt lên, kết quả lại bị An Thiên Vương trực tiếp đánh bay.

“Kẻ nào dám động thủ, bổn tọa sẽ lập tức!”

An Thiên Vương vô cùng tức giận, nhìn đám tộc nhân đang run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói.

Phạm Thiên Hoàng đáng chết, gã gây ra đại họa rồi!

Xoạt xoạt xoạt!

Từng đạo thần thông lao thẳng về phía Phạm Thiên Hoàng, kết quả bị Phạm Thiên Hoàng cầm Thái Hư Thần Thụ chặn hết!

Viu!

Diệp Lăng đi tới, tròng mắt đỏ lên, đang muốn xuất thủ, lại bị An Thiên Vương ngăn lại.

“Diệp Lăng! Dừng tay!”

An Thiên Vương đứng bên cạnh Diệp Lăng, nghiêm túc ngăn cản.

“Ngươi không phải đối thủ của gã, công kích của ngươi còn chẳng đủ cù lét gã, nhanh dừng tay!”

Nhưng lúc này, Phạm Thiên Hoàng xoay vòng Thái Hư Thần Thụ, cầm Thái Hư Thần Thụ đã khô héo tấn công Diệp Lăng!

Vù vù!

Cuồng phong gào thét sắc như dao cắt!

Diệp Lăng đứng không yên, bên cạnh hắn, An Thiên Vương dùng một quyền đánh bật Thái Hư Thần Thụ.

“Động đến ai chứ đừng động đến hắn!”

An Thiên Vương dùng giọng lạnh như băng nói với Phạm Thiên Hoàng, công khai bảo vệ Diệp Lăng.

Phạm Thiên Hoàng sững sờ, không ngờ An Thiên Vương lại ra tay với gã chỉ bởi vì tên Tiên Đế nho nhỏ này!

“Giết!”

Lúc này, đám người Hàn Cầm Hổ đã nhào tới.

Ầm ầm!

Thái Hư Thần Thụ vung mạnh, nhưng vẫn không thể ngăn cản biển cường giả đầy trời.

Thái Hư Đế Quân lập tức tân công, phun một ngụm máu tươi lên trường thương, uy thế vô song!

Ngay thời khắc trận chiến đang rất thảm liệt.

Đột nhiên trên mặt đất nứt toác xuất hiện từng đạo văn lộ màu trắng!

Văn lộ màu trắng lặng yên lan ra từ khe nứt, tản ra lực lượng khiến lòng người run rẩy.

“Nguyên khí!”

Diệp Lăng lập tức chấn động, phía dưới Thái Hư Thần Thụ cất giấu nhiều nguyên khí như vậy ư?

Lúc này Diệp Lăng đã hoàn toàn choáng váng!

Nguyên khí mạnh mẽ tỏa ra từ văn lộ như múi lửa phun trào!

Ầm!

Thiên địa rung động!

Bình Luận (0)
Comment