Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1252 - Chương 1253: Mắng Một Trận!

Chương 1253: Mắng một trận!

Diệp Lăng kiêu căng quát to, thần sắc dữ tợn, nào có dáng vẻ muốn tự sát.

Rõ ràng là hắn muốn uy hiếp!

Mẹ nó, có kẻ nào lại dùng tự sát để uy hiếp địch nhân không, trừ khi đầu óc kẻ đó có vấn đề.

Bát Kiếp Tiên Đế bị uy hiếp thì sững sờ, rồi lão lập tức vui vẻ, cười lên ha hả.

“Ái chà chà!”

“Ta đứng lại rồi đây, ra tay đi, nhanh lên, ta tạo điều kiện cho ngươi diễn tiếp đây.”

“Cần đao không? Có cần bổn tọa cho mượn không? Cực kì sắc bén, tuyệt đối không để ngươi kịp cảm nhận được đau đớn.”

Mấy Tiên Đế còn đang ẩn nấp trong hư không cũng cười to, cảm thấy hắn đúng là thằng ngu!

Diệp Lăng nhếch miệng cười, trong mắt hiện lên một luồng phong mang.

“Ngươi yên tâm, nếu ta chết thì ngươi cũng không sống được đâu, thậm chí đám cẩu già các ngươi cũng không sống nổi, có tin hay không?”

Diệp Lăng lạnh lùng nói, liếc nhìn hư không, ánh mắt băng lãnh vô song.

“Chà chà, có phải ngươi ngươi quá đề cao mình rồi không, còn đòi chúng ta chôn cùng ngươi sao?”

“Chính mình tự sát mà đòi kéo chúng ta theo ư? Ngươi ngây thơ quá!”

“Dù là Thái Hư Đế Quân thì cũng không thể nói được gì, cũng không thể ép chúng ta chịu trách nhiệm về việc ngươi tự sát, đúng không?”

Bát Kiếp Tiên Đế cười lớn, nhìn tên ngu ngốc trước mắt, cảm thấy hắn chẳng biết gì cả.

“Ngươi quá đơn thuần, không hiểu vì sao ngươi có thể trưởng thành đến nước này, chẳng lẽ ăn thức ăn gia súc mà lớn hả?”

“Nếu ta chết rồi, ngươi đoán xem Thái Hư Đế Quân có tin rằng do ta tự sát hay không?”

“Đừng đùa, dù lí do ra sao, Đế Quân cũng sẽ mượn cớ làm khó dễ, đến lúc đó, đám cẩu già các ngươi sẽ phải theo hồn ta vào Cửu U thôi!”

“Ta chết mà vô ích ư? Mắt chó của các ngươi mù rồi!”

Diệp Lăng cười lạnh, đám ngu si này, nếu mình chết thật, dù chứng minh được là mình tự sát, nhưng Thái Hư Đế Quân sẽ không bỏ qua.

Mười mấy Tiên Đế sững sờ, hiểu được đạo lý trong đó, nhưng vẫn không phục.

Nói vớ vẩn, có giỏi thì ngươi tự sát thử xem, ta không tin ngươi có can đảm để chết!

Vì sao hắn đang chửi bới lại thành muốn kéo toàn bộ bọn họ xuống nước?

Đùa gì vậy? Thiên hạ nào có người như vậy? Nói chung bọn họ không tin.

“Được! Vậy ta chết cho các ngươi xem, yên tâm đi, ta chờ các ngươi trên đường Hoàng Tuyền!”

Diệp Lăng cười lạnh, lập tức hung hăng đánh ra một chưởng, lực lượng đáng sợ từ cánh tay điên cuồng tụ tập trong bàn tay.

“Con bà nó!! Hắn là một kẻ điên!”

“Không phải chứ? Hắn làm thật kìa, làm sao bây giờ?”

“Làm sao bây giờ? Nhanh cứu hắn, nếu hắn chết thật, chúng ta cũng không thể sống được!”

Đám Tiên Đế lập tức luống cuống, ai biết được mình lại gặp phải một tên khốn kiếp đòi chết là chết liền!

Tính mạng chính ngươi đấy, ngươi mang nó ra để đe dọa chúng ta có đáng không? Sao lại làm ra hành vi cực đoan như vậy, tên khốn kiếp đáng chết!

“Cút ngay cho lão tử!”

Thân thể Diệp Lăng bị 7 – 8 Bát Kiếp Tiên Đế trở lên giam cấm, hắn chửi ầm lên.

“Không thả! Không thể thả! Nếu không hắn mà chết, toàn bộ chúng ta sẽ xong đời!”

“Đúng vậy, không chỉ thế, sợ rằng còn liên luỵ đến tông môn, đó cũng là tội lớn!”

“Nhưng tên lưu manh này đáng chết, ta hận không thể đập chết hắn!”

Chúng Tiên Đế ồn ào rống giận, Diệp Lăng bị nhốt nghe vui vẻ.

“Tới đây, ai nói muốn giết ta, ta muốn chết này, ra tay đi!”

“Nếu ngươi không giết ta, ngươi sẽ là cháu ta!”

“Nếu lão tử cau mày một cái thì ta chính là cha ngươi, tới đây đi!”

Diệp Lăng gào rú, đám người bị chửi sững sờ, đầu óc chưa kịp phân tích tình hình.

“Không giết hắn thì là cháu hắn?”

“Hắn nhíu mày thì là cha?”

Đột nhiên, đám Tiên Đế hiểu ra, sắc mặt dữ tợn, tròng mắt tản ra lửa giận vô tận.

“Mẹ nhà ngươi, chết đi cho lão tử!”

Ầm!

Tiên Đế triệt để nổi giận, từng luồng khí tức đáng sợ lưu chuyển trong cơ thể, sau đó lao về phía.

Khốn kiếp, vậy mà dám mắng mình.

“Ê! Lão Lý, ngươi điên rồi à? Ngươi không muốn sống nhưng chúng ta còn sống chưa đủ đâu, nhanh dừng lại!”

“Dừng tay dừng tay! Lão Lý ngươi điên rồi!”

“Để ta, mau tránh ra!”

Một Tiên Đế nổi giận gầm lên, lập tức đạp bay lão Lý, rồi thở phào một hơi.

“Khốn kiếp! Tên khốn này mắng ta, nếu không phải ta thông minh chắc đã không hiểu được!”

“Tới đây! Lão tử đồng quy vu tận cùng ngươi!”

Lão Lý bị đạp bay bò dậy, nghiến răng nghiến lợi, chưa từng gặp phải tên nào khốn kiếp đến vậy, hung hăng hống hách, không phân rõ phải trái gì hết.

Không phải chỉ nhìn hắn thôi sao, không phải ánh mắt chỉ không hiền lành thôi sao, tại sao lại phản ứng mạnh đến thế?

Gào thét mắng chửi, đòi sống đòi chết, có cần phải vậy không, đáng giá không?

“Buông tay ra cho ta!”

Đôi mắt Diệp Lăng hiện vẻ ác độc, mọi người đều lắc đầu như trống bỏi.

Ngươi như thế thì ai dám buông tay, nhỡ đâu lão ta điên tiết thọc ngươi một cái thì lại thành đại sự.

“Chúng ta nhận sai được không? Chúng ta không nên nhìn ngươi bằng ánh mắt không thân thiện như vậy, ngươi đừng tự sát.”

“Đúng vậy, Kỳ Lân Trì đang ở trước mắt đây, ngươi còn không mau vào đi?”

“Đây là chí bảo đó, không vào tiếc nuối cả đời, ngươi tập trung vào chính sự đi.”

“Sinh mệnh đáng quý, tự do vô giá, nhưng vì ái tình, có thể bỏ cả 2, à không phải!”

“Nói sai rồi, sinh mệnh mới là trọng yếu nhất, ngươi đừng nghĩ quẩn!”

Đám Tiên Đế tận tình khuyên nhủ, rất sợ Diệp Lăng nghĩ quẩn tự sát.

Ngươi nói xem, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

“Đám lão già các ngươi là cái quái gì?!”

Diệp Lăng giận dữ mắng, ngay sau đó, đám Tiên Đế vây quanh hắn đều sững sờ, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.

“Nhìn cái gì? Ta cứ mắng đấy, có giỏi thì đánh chết ta đi!”

“Không thì buông ra, nhanh lên!”

Diệp Lăng như 1 tên lưu manh, không chịu buông tha cho đám lão gia hỏa này.

Phải nhịn!

Nhất định phải nén lại lửa giận trong lòng, nếu không sẽ bị tên khốn này làm tức chết.

“Được, ngươi mắng chửi đi, mắng đã nghiền là được!”

“Mắng xong thì vào Kỳ Lân Trì tu luyện, nhanh lên!”

Chúng Tiên Đế nghiến răng nghiến lợi, được, mắng chửi đi.

Dù sao nghe mắng cũng không mất khối thịt nào, còn hơn là chính mình gặp chuyện không may.

Diệp Lăng thấy vậy thì lắc đầu: “Hừ, hết hứng rồi, buông ra, ta muốn vào nhà.”

Đám Tiên Đế sững sờ nhìn nhau, sau đó thả Diệp Lăng, nhưng tất cả vẫn khẩn trương cao độ.

Diệp Lăng thật sự đi tới cửa phòng, rồi đột nhiên quay đầu nhìn bọn họ.

“Không!”

Một gã cường giả rống lên, bởi vì trước cửa nhà, Diệp Lăng bỗng nhiên đánh một chưởng về phía đầu mình!

Bình Luận (0)
Comment