Diệp Lăng vừa mới xuất quan, một thân ảnh trực tiếp phủ xuống bao trùm hư không, hai tay chắp sau lưng, thần sắc cao ngạo.
Đôi mắt nhìn Diệp Lăng hiện lên một tia miệt thị, lão là Bát Kiếp Tiên Đế đỉnh phong, dù là ở tam giới hay ở trong Đế Vực, lão cũng tuyệt đối là một cường giả đáng sợ.
Diệp Lăng ngẩng đầu, nhếch miệng cười nhìn tên hống hách kiêu ngạo kia.
“Chà chà, có ý gì đấy? Lão già, muốn nghe lão tử chửi nữa à?”
“Ngươi nói xem mình có phải đồ đê tiện hay không, người ta không có chút động tĩnh nào, vậy mà ngươi lại xuất hiện, có phải muốn ăn mắng hay không?”
“Chỉ thấy kẻ ham tiền, chưa từng thấy kẻ nào ham nghe chửi, đúng là một lão già đê tiện!”
Diệp Lăng lạnh lùng cười nói, lồng ngực Bát Kiếp Tiên Đế chấn động, suýt nữa phun ra một ngụm máu. Tròng mắt lão đỏ lên, cắn răng nghiến lợi nhìn Diệp Lăng.
Khốn kiếp, tên này lắm miệng như đàn bà, có thể nam tính chút được không?
“Tiểu tử! Ta sẽ cho ngươi biết kết cục của lắm mồm!”
Bát Kiếp Tiên Đế rống giận, ngay sau đó, thân thể lão chấn động, sau lưng toát ra từng đạo hào quang.
Rầm rầm!
Trong hư không, từng bóng người xuất hiện, ánh mắt châm chọc nhìn Diệp Lăng.
“Tiểu tử, ngươi có biết cuộc đời ngươi sẽ thân bại danh liệt chỉ vì cái miệng này hay không?”
“Lát nữa ta sẽ xé rách cái miệng này, tên khốn kiếp nhà ngươi chắc chắn sẽ không sống được!”
“Nói nhiều làm gì? Trực tiếp đạp xuống đất chà đạp hắn đi!”
“Hừ, nếu lần này ngươi còn đòi tự sát, bổn tọa chắc chắn sẽ không ngăn cản, làm đi, nhanh lên.”
Đám Tiên Đế nóng nảy quát, tràn đầy tâm lý trả thù chửi ầm lên.
Diệp Lăng vừa muốn cãi lại, đột nhiên hắn sững sờ, lập tức hít sâu một hơi, mặt lộ vẻ sợ hãi.
“Chư vị, ta là người Thái Hư Thiên Cung, các ngươi không nên như vậy!”
“Tại sao ta lại muốn tự sát, các ngươi đang vũ nhục ta ư?!”
Phản ứng của Diệp Lăng khiến chúng Tiên Đế ngây người, gì vậy? Sao tên lưu manh này đột nhiên biến thành bé ngoan rồi?
Chẳng lẽ hắn sợ?
“Ah, tiểu gia hỏa, sợ cũng không được đâu!”
“Ta muốn giết chết ngươi, ngươi có giỏi thì tự sát đi!”
“Ha ha! Ta đã nói rồi, sao lại có người muốn tự sát chứ, chắc chắn chỉ là muốn diễn kịch thôi.”
“Thái Hư Thiên Cung ư? Chúng ta sợ quá cơ!”
“Nhưng nếu ngươi chết rồi, chúng ta sẽ khẳng định là ngươi tự sát, ngươi nói xem Thái Hư Thiên Cung có thể làm gì Kỳ Lân tông ta không?”
“Không nói nhiều nữa, trực tiếp vả mặt hắn đi!”
Đám Tiên Đế kích động, hưng phấn, hiển nhiên là muốn thống khoái phát tiết bi phẫn trong lòng nửa tháng trước.
Sắc mặt Diệp Lăng khủng hoảng, nhưng trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt.
Với tính tình của hắn, nếu là bình thường thì đã chửi ầm lên hoặc trực tiếp ra tay.
Nhưng vừa rồi, Hàn Cầm Hổ đã truyền âm cho hắn, Hàn Cầm Hổ và đám người Thái Hư Đế Quân sẽ đích thân đến đón Diệp Lăng đến chiến trường chúng thần đại chiến.
Đúng lúc này, đột nhiên trong hư không lặng yên xuất hiện từng thân ảnh mạnh mẽ vô biên.
Người cầm đầu chính là Thái Hư Đế Quân!
Phía sau ông là vô số cường giả, có tổng cộng hơn trăm người, phân nửa số đó là cường giả trẻ tuổi tham gia chúng thần đại chiến.
“Ai? Nhanh rời khỏi cấm địa Kỳ Lân tông ta!”
Thái Hư Đế Quân đột nhiên xuất hiện khiến các cường giả Kỳ Lân tông giật mình, vội vã rống to.
Nơi này là cấm địa Kỳ Lân tông, đột nhiên có nhiều cường giả xuất hiện như vậy khiến những người này như gặp đại địch!
Ngay sau đó, trong hư không lại lần lượt xuất hiện từng bóng người, đó là mười mấy nhân vật cao tầng Kỳ Lân tông do Kỳ Lân Đế Quân cầm đầu.
“Tham kiến Thái Hư Đế Quân!”
Kỳ Lân Đế Quân vội vã cung kính hô, tuy lão cũng là Cửu Kiếp Tiên Đế, nhưng không cùng một cấp bậc với Thái Hư Đế Quân.
Có thể nói thế này, nếu sức chiến đấu của Thái Hư Đế Quân là 100, vậy sức chiến đấu khi lão sung mãn cũng chỉ là con số 5 rác rưởi.
Thái Hư Đế Quân?
Nghe cái tên này, mười mấy Tiên Đế trông coi Kỳ Lân Trì đều ngây dại, hít vào một ngụm khí lạnh.
Trời ạ, cường giả truyền kỳ đang đứng trước mắt mình, bọn họ như đang nằm mơ vậy.
Trong số bọn họ cũng có Cửu Kiếp Tiên Đế, nhưng sức chiến đấu chắc chỉ đến 2 hoặc 3, không kẻ nào có thể sánh bằng.
“Kỳ Lân Đế Quân!”
“Kỳ Lân tông ngươi thật to gan!”
Thái Hư Đế Quân lạnh giọng rống giận, khí tức đáng sợ điên cuồng phát ra, phân tán bốn phía.
Ầm ầm!
Đám cường giả Kỳ Lân tông sắc mặt đại biến, thậm chí có không ít cường giả Thất Kiếp Lục Kiếp suýt nữa quỳ rạp xuống đất.
“Đế Quân! Đế Quân nói vậy là có ý gì?”
Kỳ Lân Đế Quân vội vàng hỏi, câu nói đột nhiên như vậy khiến gã không hiểu ra sao.
“Kỳ Lân tông giỏi lắm, mười mấy Bát Kiếp Tiên Đế trở lên mà lại xuất thủ đối phó một huynh đệ Tứ Kiếp sơ kỳ của Thái Hư Thiên Cung ta!”
“Còn luôn miệng ép tiểu huynh đệ này tự sát, vô cùng ngang ngược càn rỡ, còn nói Thái Hư Thiên Cung ta cũng bất lực!”
“Thật to gan!!”
Ầm!
Thân thể Thái Hư Đế Quân chấn động, khí tức càng đáng sợ hơn càn quét lan ra.
Kỳ Lân Đế Quân ngẩn ra!
Má nó!
Đùa gì vậy? Đám khốn kiếp đui mù đâu ra đây?!
Mười mấy Tiên Đế trông coi Kỳ Lân Trì sắp phát điên rồi.
Trời ơi, thế này thì còn đường sống nữa không?
Ngươi không thấy 15 ngày trước tên khốn kiếp này đối đãi với chúng ta ra sao đâu.
Hành động của bọn họ còn không thể tính là ăn miếng trả miếng... huống chi, bọn họ chỉ hùa theo lời Diệp Lăng đã nói.
Nhưng lúc này dù bọn họ nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được tội danh này.
“Nếu không phải ta đột nhiên tới đây, chỉ sợ Kỳ Lân tông đã thật sự trở thành nơi chôn thây của huynh đệ Thái Hư Thiên Cung ta!”
Kỳ Lân Đế Quân nghe thế, thân thể run lên, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Thái Hư Đế Quân thật sự nổi giận, khiến gã có chút sợ hãi.
Trong Đế Vực này, có người nào không biết vị này là một bá chủ quả quyết sát phạt, một câu không thuận thì có thể trảm thảo trừ căn.
Mà quan trọng hơn chính là ông rất bao che khuyết điểm!
Hơn nữa, trong Đế Vực, dù bốn đại thế lực tranh đấu thế nào, nhưng bọn họ lại nhất trí đối ngoại.
Điều này là để bảo hộ địa vị của bốn đại thế lực, cho nên các thế lực khác mới không thể phát triển.
“Đế Quân, bỏ qua đi.”
Diệp Lăng đột nhiên nói, đám Tiên Đế nghe vậy thì sửng sốt.
Chuyện gì vậy? Tên khốn kiếp đổi tính rồi à?
Kỳ Lân Đế Quân có chút vui vẻ, chẳng lẽ hắn tha thứ cho đám ngu dại trong tông môn mình?
“15 ngày trước, ta còn suýt bỏ mình khi bước vào Kỳ Lân Trì.”
“Hiện tại... chẳng đáng gì.”
Diệp Lăng chậm rãi nói, khiến cho tràng diện suýt nữa mất khống chế.