Một câu nói của Diệp Lăng suýt nữa làm tràng diện mất khống chế.
Mẹ nhà ngươi, đồ khốn kiếp, có thể nói sự thật hay không?!
Cái gì gọi là suýt chết khi mới tiến vào Kỳ Lân Trì, đó là ngươi muốn tự sát, chứ ai dám động đến một cọng tóc gáy của ngươi hả?
Lời ngươi nói đáng phải chịu trách nhiệm về pháp luật, ngươi đừng có nói lung tung.
Mười mấy Tiên Đế trong hư không suýt hộc máu, hận không thể đồng quy vu tận cùng Diệp Lăng.
Trong hư không sắc mặt Thái Hư Đế Quân lập tức trở nên âm trầm, cười lạnh một tiếng, nhiệt độ chung quanh lập tức trở nên băng lãnh như mùa đông.
“Đế Quân! Đây chỉ là lỗi của đám đui mù khốn kiếp này.”
“Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời hài lòng, tuyệt đối sẽ giao đám khốn kiếp này cho Hình đường xử lý!”
Kỳ Lân Đế Quân vội vã nói, mười mấy Tiên Đế kia suýt nữa đã phát điên.
Khốn kiếp, hắn muốn bẫy chết bọn họ thì mới bằng lòng bỏ qua đúng không?
“Một tháng tu luyện Kỳ Lân Trì, cộng thêm 50 vạn cực phẩm Tiên Thạch!”
Thái Hư Đế Quân lạnh lùng nói, Kỳ Lân Đế Quân sững sờ, rồi lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
“Đi thôi!”
Thái Hư Đế Quân phất ống tay áo một cái, trực tiếp bao vây Diệp Lăng và đám người, biến mất trong nháy mắt.
Sau khi đám người biến mất, Kỳ Lân Đế Quân mới thở ra một hơi, rồi lão xoay đầu lại, phẫn hận nhìn mười mấy Tiên Đế trong hư không.
“Đám ngu ngốc, sớm muộn gì cũng sẽ tính sổ với các ngươi!”
Kỳ Lân Đế Quân nổi giận đùng đùng không nghe giải thích, xoay người rời khỏi, trong lòng thì đang rỉ máu.
Đám Tiên Đế canh giữ Kỳ Lân Trì tuyệt vọng, trong hốc mắt lóng lánh ánh nước.
Mẹ nó, ai lại chơi thế bao giờ?
Trong hư không, đám người Thái Hư Đế Quân phi thẳng về một hướng, tốc độ cực nhanh.
“Tiểu tử ngươi trâu bò thật, có thể khiến Đế Quân đích thân giúp ngươi.”
Hàn Cầm Hổ vỗ bả vai Diệp Lăng cười nói, kỳ thực bọn họ rõ ràng cục diện vừa rồi.
Nhưng mặc kệ thế nào, Thái Hư Thiên Cung không thể đánh mất uy danh!
“Yên nào, nếu trong lòng bọn họ không có ý xấu thì sao lại trúng bẫy của ta?”
Diệp Lăng nhếch miệng cười, nghĩ đến còn một tháng tu luyện nữa, hắn vô cùng hưng phấn.
Nhưng đúng lúc này, Thái Hư Đế Quân đột nhiên xoay người nhìn Diệp Lăng.
“Nếu lần này ngươi không cho ta một kinh hỉ, thì không có một tháng tu luyện kia đâu.”
Nghe thế, Diệp Lăng khóc không ra nước mắt, không phải chứ, không phải nó chắc chắn nằm trong tay ta rồi à?
Không nói thêm gì, Thái Hư Đế Quân mang theo hơn trăm người đi thẳng tới một sơn cốc, sau đó chậm rãi hạ xuống.
“Nơi này là Vong cốc, nơi sơn môn Di Vong Cung tọa lạc.”
“Lần chúng thần đại chiến này tiến hành ở Di Vong Cung.”
Hàn Cầm Hổ giải thích, nghe tới ba chữ Di Vong Cung, khóe miệng Diệp Lăng nổi lên nụ cười lạnh như băng.
Chà chà, đúng là oan gia ngõ hẹp, vậy mà lại tới Di Vong Cung!
Xem ra hắn có thể sớm trả mối thù bị ám sát rồi!
Trong sơn cốc sương khói lượn lờ, chỉ sương mù này không phải màu trắng bình thường, mà là màu đen dị thường.
Sương đen này tản ra lưu quang, còn có các đường vân dày, nhìn có cảm giác rất huyền diệu thần kỳ.
Mọi người mới vừa hạ xuống, đột nhiên, hắc vụ trong sơn cốc tách ra, để lộ một con đường bằng phẳng!
“Thái Hư huynh, chờ đã lâu.”
Một thân ảnh chậm rãi đi đến, đó chính là Di Vong Lão Ma, một trong 4 bá chủ đứng đầu bốn đại thế lực!
Bên phía Thái Hư Thiên Cung, ngoại trừ Thái Hư Đế Quân và Diệp Lăng, những người còn lại đều căng thẳng.
Dù thế nào, người đối diện kia chính là Di Vong Lão Ma, một trong bốn vị bá chủ nắm cường quyền trong Đế Vực.
“Sắp xếp những người này đi.”
Thái Hư Đế Quân gật đầu, đi theo Di Vong Lão Ma vào trong sơn cốc.
Đám người Diệp Lăng thì được người phía sau Di Vong Lão Ma dẫn đường.
Đi trên con đường kia chậm rãi tiến về phía trước, sau khi xuyên qua hắc vụ, thế giới trước mắt thay đổi!
Tiên khí nồng nặc lượn lờ, chim hót hoa nở, tựa như Tiên cảnh.
Diệp Lăng cũng cảm thấy có chút chấn động, nơi đây quả là một Động Thiên Phúc Địa, khiến người khác phải kinh thán.
“Xem ra mấy năm nay tam giới đã xảy ra biến hóa khổng lồ.”
Diệp Lăng cảm thán, đời trước, thời gian hắn ở trong Đế Vực cũng không ngắn, nhưng chưa từng thấy bốn đại thế lực bà nhiều cơ duyên làm người ta kinh ngạc như vậy.
Thái Hư Thần Thụ?
Kỳ Lân Trì?
Hắn chưa từng nghe nói, nhưng đời này, tất cả đột nhiên xuất hiện, khiến hắn cảm thấy thật thần kỳ.
“Chư vị, gian phòng đã sắp xếp xong xuôi, vẫn còn thời gian, xin các vị cứ nghỉ ngơi trong khi đợi bề trên đưa ra quyết định.”
Tiên Đế dẫn đường Diệp Lăng cười híp mắt nói, mọi người đều gật đầu.
Khi nào chúng thần đại chiến bắt đầu phải do bốn đại cường giả thương lượng quyết định.
“Trong khoảng thời gian này, mọi người cũng có thể đến đài diễn võ Di Vong Cung luận bàn một chút.”
“Các cường giả Hạ Tộc và Tử Khí Đại Nhật Cung cũng đã tới, mọi người có thể giao lưu với nhau.”
Cường giả lại nói thêm, sau đó rời khỏi.
“Đài diễn võ?”
Diệp Lăng lẩm bẩm, Hàn Cầm Hổ gật đầu.
“Đài diễn võ chính là nơi luận võ.”
“Tuyển thù của bốn đại thế lực cùng những thế lực nhất lưu khác đều sẽ giao thủ ở đó trước, để phán đoán trong cuộc tranh tài sắp tới có đối thủ tiềm năng nào hay không.”
Hàn Cầm Hổ bình thản nói, hiển nhiên là y biết rất nhiều chuyện.
“Vậy nếu người tài không lên đấu thì sao?”
Diệp Lăng đột nhiên hỏi, Hàn Cầm Hổ sững sờ, rồi lập tức nở nụ cười.
“Có thể, chỉ cần ngươi bị vũ nhục mà nhịn được.”
Dứt lời, Hàn Cầm Hổ xoay người chọn lựa một gian phòng rồi đi vào, để lại Diệp Lăng đang nở nụ cười.
Chà chà, như vậy lại thành hợp ý lão tử!
“Diệp Lăng đúng không?”
“Rồi chúng ta lên đài diễn võ luận bàn được không?!”
Một nam tử vóc dáng mập mạp đi tới bên cạnh Diệp Lăng.
“Ồ, quên mất không tự giới thiệu, ta tên là Ngô Tài Thần.”
Ngô Tài Thần vươn tay cười nói.
Diệp Lăng sững sờ, chà chà, không tệ, cái tên rất sang chảnh đấy.
“Không thành vấn đề, nghỉ ngơi một chút rồi gọi ta là được!”
Diệp Lăng cũng vươn tay cười nói, sau đó đi vào trong gian nhà.
Không ai biết, Diệp Lăng sẽ khiến bốn đại thế lực, hoặc có thể nói là toàn bộ Đế Vực chấn động lớn dường nào!