Trong một ngày ngắn ngủi, hơn mười thế lực đã tới Di Vong Cung.
Ba đại thế lực Hạ tộc, Thái Hư Thiên Cung, Tử Khí Đại Nhật Cung là bá chủ tuyệt đối, các thế lực còn lại chỉ có thể ngưỡng vọng.
Tiếp đó là mười mấy thế lực nhất đẳng, chỉ đứng sau bốn đại thế lực.
Nhiều thế lực đến đây khiến Di Vong Cung trở nên chật chội hơn rất nhiều.
Đến đâu cũng toàn là là bóng người, hơn nữa còn rất xa lạ, một vài người Di Vong Cung như cảm thấy mình đang ở địa bàn thế lực khác.
Diệp Lăng rời giường từ sớm, hắn duỗi người, mở cửa sổ ra, đột nhiên một gương mặt xuất hiện trước mặt hắn.
“Má ơi! Yêu nghiệt phương nào?!”
Diệp Lăng rống to, ngay sau đó, hắn tràn đầy phiền muộn nhắm mắt lại.
“Tài Thần đại ca, ngươi điên rồi sao? Trốn dưới cửa sổ phòng ta làm gì?”
Kẻ đứng trước cửa sổ phòng Diệp Lăng chính là Ngô Tài Thần.
Ngô Tài Thần nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng nõn, nụ cười thuần hậu giản dị, dễ khiến người khác sinh hảo cảm.
Nhưng Diệp Lăng hiểu những người như vậy thì càng phải đề phòng, bởi chó cắn người không sủa.
“Ta chờ ngươi để cùng đi đài diễn võ chứ sao.”
“Cứ nghĩ đến việc có nhiều thiên kiêu các thế lực tụ tập một chỗ như vậy làm ta thật hưng phấn, chúng ta đi xem một chút đi?”
Ngô Tài Thần hưng phấn nói, Diệp Lăng gật đầu, không cự tuyệt hay phản bác.
Dù sao Diệp Lăng cũng muốn đến đài diễn võ xem thử một chút, để gặp các thiên chi kiêu tử, thuận tiện tìm hiểu xem tinh anh các đại thế lực phái ra rốt cuộc là có tu vi gì.
Hiện nay tu vi của Diệp Lăng là Tứ Kiếp sơ kỳ, nhưng sức chiến đấu thực tế của hắn đủ để sánh với Ngũ Kiếp sơ kỳ.
Trong chúng thần đại chiến lần này, kẻ mạnh nhất chỉ đến nửa bước Ngũ Kiếp Tiên Đế, cho nên có thể nói rằng chiến lực của Diệp Lăng là vô địch.
Nhưng Diệp Lăng cũng hiểu rằng tuyển thủ các đại thế lực phái ra tuyệt đối không phải là người ngu ngốc.
Dù sao trận đại chiến này sẽ quyết định vị thế của chính bọn họ, sẽ không có thế lực nào dễ dàng buông tha cơ hội lần này.
“Đi thôi, ta nghe nói đã có rất nhiều người đến đó.”
Ngô Tài Thần cao hứng bừng bừng quát, Diệp Lăng gật đầu, rửa mặt rồi cùng đi.
Trên đường đi có không ít người, tất cả đều lộ rõ vẻ cuồng nhiệt.
“Chà chà, đây chính là đại sự của toàn bộ Đế Vực.”
“Lần này ta phải kiến thức tất cả thiên tài tuấn kiệt nơi đây mới được!”
Tròng mắt Ngô Tài Thần sáng lên, Diệp Lăng kinh ngạc liếc y, âm thầm cảm thấy kỳ lạ.
Hắn có cảm giác tên này là một kẻ hiếu chiến, vừa nhắc tới chiến đấu liền kích động.
“Diệp Lăng, ta nghe nói ở thời điểm Tam Kiếp Tiên Đế, ngươi đã xông đến tầng 5 Thông Thiên tháp!”
“Hiện tại ngươi đột phá đến Tứ Kiếp sơ kỳ, vậy thì có thể xông đến tầng thứ mấy? Có lên được tầng 7 không?”
“Ta cảm thấy là được, bằng hữu của Ngô Tài Thần ta sao có thể bình thường được?”
Ngô Tài Thần lầm bầm lầu bầu, Diệp Lăng xấu hổ mỉm cười.
Tầng 7?
Đùa gì thế? Hắn mới đến Tứ Kiếp Tiên Đế sơ kỳ, có thể xông đến tầng 6 đã là giấc mộng khó thành rồi.
Phải biết rằng, trong cảnh giới Tiên Đế, càng về sau chênh lệch càng lớn, đặc biệt khi đạt tới Thất Kiếp trở lên, một cảnh giới nhỏ đã như một cửa ải khó khăn.
“Nhưng chúng ta đều tới Đế Vực để rèn luyện.”
“Sớm muộn gì cũng phải ra ngoài, lúc đó ta chẳng có kế hoạch gì, nếu chỗ ngươi có đánh nhau thì cứ gọi ta!”
Ngô Tài Thần xoay người cười nói với Diệp Lăng, Diệp Lăng liền vội vàng gật đầu.
Người này không chỉ là một kẻ cuồng chiến đấu, còn có vẻ như vừa thoát khỏi nhà giam, miệng chẳng nói được lời nào hay.
“Nhưng thực lực người này không tệ, thực lực Tứ Kiếp hậu kỳ, có thể coi là cường giả, lôi kéo đến Lôi Vực cũng được.”
Diệp Lăng âm thầm suy tính, nếu người này thủ đoạn không tồi thì càng tốt.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, đa số là Ngô Tài Thần nói.
Không lâu sau, hai người đã đi tới đài diễn võ, nơi đây vô cùng đông người.
Xung quanh là thiên kiêu cường hãn của các thế lực, kẻ nào cũng mang vẻ mặt lãnh ngạo kiêu căng khó thuần.
Đa số người ở đây đều là Ngũ Kiếp Tiên Đế trở xuống, đều sẽ tham gia chúng thần đại chiến.
Dù là gia hỏa kiêu căng khó thuần hay là cường giả vui mừng náo nhiệt như Ngô Tài Thần, bọn họ đều đứng quanh đài diễn võ.
Dù là kẻ kiêu ngạo thế nào thì cũng phải tìm hiểu xem đối thủ sắp tới rốt cuộc là trình độ gì.
Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng!
Đài diễn võ là một khu vực đặc thù, là các lôi đài to lớn xếp gần nhau.
Quanh lôi đài có lóe lên vô số ấn kí, có lẽ là để bảo vệ tòa lôi đài này.
Lúc này, trên các đài diễn võ đều có cường giả giao thủ.
Ầm ầm!
Thanh âm đánh nhau không ngừng vang lên, nhưng không thể xuyên qua những ấn kí kia, bị vững vàng nhốt bên trong.
“Diệp Lăng! Ngươi mau nhìn đi, đánh nhau rồi!”
“Chà chà, mạnh mẽ thật, đúng là nhân tài kiệt xuất trong cảnh giới Tứ Kiếp Tiên Đế!”
“Nghĩ đến việc có thể giao thủ cùng bọn họ, ta liền cảm thấy kích thích!”
Ngô Tài Thần lắc lư thân thể mập mạp hưng phấn quát, Diệp Lăng vỗ ót.
Tên này chắc chắn là một tín đồ chiến đấu cuồng nhiệt!
Diệp Lăng nhìn một vòng, gật đầu, quả nhiên người nơi này không đơn giản.
Đa số là tu vi Tứ Kiếp hậu kỳ, hơn nữa phải dùng tiêu chuẩn cường giả thánh địa để đánh giá.
Thậm chí mấy người trong số đó tản ra khí tức mịt mờ đáng sợ, khiến Diệp Lăng cũng phải kinh hãi.
“Mau nhìn kìa! Là người Thái Hư Thiên Cung chúng ta!”
Đột nhiên, Ngô Tài Thần chỉ một đài diễn võ cách đó không xa, Diệp Lăng vội vã nhìn theo.
Trên đài, một cường giả Tứ Kiếp hậu kỳ của Thái Hư Thiên Cung đang giao thủ cùng một gã Tứ Kiếp Tiên Đế đỉnh phong.
Quanh đài diễn võ ấy có không ít người đang quan sát.
“Đi thôi! Qua đó xem một chút!”
Diệp Lăng cùng Ngô Tài Thần phi thẳng đến chỗ đó.
Trên đài, hai người đang kịch chiến, Diệp Lăng liếc mắt liền biết cường giả Thái Hư Thiên Cung sẽ không địch nổi đối thủ.
Quả nhiên, sau ba chiêu, cường giả Thái Hư Thiên Cung bị đánh bay.
“Ah.”
“Cường giả Thái Hư Thiên Cung có tiếng không có miếng.”
Trên đài, tên Tứ Kiếp Tiên Đế đỉnh phong kia cười lạnh, sắc mặt cường giả Thái Hư Thiên Cung lập tức trở nên âm trầm.