Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1257 - Chương 1258: Người Giữ Cửa Vạn Thọ Sơn

Chương 1258: Người giữ cửa Vạn Thọ Sơn

Giờ khắc này, quanh đài diễn võ chìm trong tĩnh mịch.

Câu nói này chẳng khác gì sỉ nhục Thái Hư Thiên Cung trước mặt mọi người, trong Đế Vực này, có thế lực nào dám phách lối như vậy?

Dám nói cường giả Thái Hư Thiên Cung như vậy ư?

Bốn phía, các cường giả Thái Hư Thiên Cung bốc lên sát khí cuồn cuộn.

Đệ tử ba đại thế lực Tử Khí Đại Nhật Cung, Hạ Tộc cùng Di Vong Cung cũng có chút kinh ngạc.

Người này rốt cuộc thuộc thế lực nào, sao dám khẩu xuất cuồng ngôn như vậy!

“Tên ếch ngồi đáy giếng chán sống!”

Viu!

Một gã cường giả Thái Hư Thiên Cung Tứ Kiếp hậu kỳ bay thẳng tới, thần sắc băng lãnh, trong mắt hiện lên sát cơ làm người ta sợ hãi.

“Là Ma La Bính, thực lực người này không tệ, đã từng có chiến tích bất bại khi đối đầu Tứ Kiếp Tiên Đế đỉnh phong.”

Ngô Tài Thần nhếch miệng cười nói, trong mắt lóe ra thần sắc thâm sâu.

Ma La Bính?

Diệp Lăng quan sát, trên đài, cường giả Tứ Kiếp Tiên Đế đỉnh phong cười lạnh một tiếng, lắc đầu.

“Ngươi không phải đối thủ của ta, mau xuống đi, nếu không, làm mất mặt Thái Hư Thiên Cung thì không tốt đâu.”

Ầm!

Nghe vậy, Diệp Lăng cũng thấy tức giận, quả là một tên không biết trời cao đất rộng, thật sự nghĩ mình vô địch thiên hạ sao!

“Tiểu tử, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là hối hận!”

Ma La Bính lao nhanh đến, trong tay xuất hiện một thanh trường thương, y hung hăng đâm một cái, thương quang xán lạn hóa thành Cự Long.

Grào!

Cự Long uốn lượn, con ngươi băng lãnh, Long trảo hung hăng tấn công!

“Không tệ, thực lực Ma La Bính đại ca vẫn cường hãn như thế, một thương này có thể khiến tên kia phải hối hận.”

“Ah, số gã may đấy, may mà Ma La Bính thắng gã, nếu không, ta chắc chắn sẽ lên đó bóp chết gã!”

“Kẻ dám vũ nhục Thái Hư Thiên Cung đều phải trả giá!”

Đám Tiên Đế Thái Hư Thiên Cung nở nụ cười nhìn Ma La Bính nổi giận xuất chiêu.

Một thương này uy thế kinh người, e rằng tên Tứ Kiếp Tiên Đế đỉnh phong kia khó mà đỡ được.

“Ha hả, chút tài mọn.”

Đột nhiên, Tiên Đế kia mỉm cười, điểm một chỉ, kim quang rực rỡ bắn ra theo ngón tay.

Xuy Xuy Xuy!

Hư không vỡ tan, kim quang mang theo khí tức đánh đâu thắng đó hung hăng đánh lên trường thương.

Ngay sau đó, thân trường thương đứt thành từng khúc, hoàn toàn vỡ nát!

Ma La Bính chấn động, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Không! Ma La Bính, cẩn thận!”

Đột nhiên, một gã cường giả Thái Hư Thiên Cung hô to, Ma La Bính lập tức kinh hãi.

Khi y ngẩng đầu lên, gã Tiên Đế kia đã tới sát bên người.

“Ta đã nói rồi, ngươi không phải đối thủ của ta, cho nên, lăn xuống đi!”

Ầm!

Một quyền đập ra, trong hư không nổi lên từng đạo minh văn, lóe ra khí tức huyền diệu khiến người ta cảm thấy không tài nào hiểu nổi.

Rầm rầm!

Minh văn hóa thành từng đạo quang mang ngưng tụ trên quả đấm của gã.

Ầm!

Cuồng phong xẹt qua, Ma La Bính lập tức trừng mắt, hốt hoảng nâng tay lên, che chở lồng ngực của mình.

Ầm!

Tiếng vang nặng nề vang lên, thân thể Ma La Bính như diều đứt dây ngã bay xuống.

Giờ khắc này, quanh đài diễn võ hoàn toàn chìm trong tĩnh mịch, tất cả mọi người không thể tin được cảnh tượng trước mắt.

Ma La Bính, thất bại ư?

Dù không địch lại nhưng dù sao y cũng là cường giả Tứ Kiếp hậu kỳ, vậy mà bị đánh bay nhẹ nhàng như vậy ư?

Đùa gì thế? Gã Tứ Kiếp Tiên Đế đỉnh phong kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?

“Cường giả Thái Hư Thiên Cung chỉ là hạng có tiếng không có miếng mà thôi.”

“Chà chà, Ngũ Kiếp Tiên Đế trở lên thì may ra chặn được miệng ta, mà vậy thì ta cũng chẳng còn lời nào để nói.”

Gã Tiên Đế này tuyên bố rất rõ ràng.

Gã coi thường kẻ dưới Ngũ Kiếp Tiên Đế, nếu kẻ từ Ngũ Kiếp Tiên Đế trở lên muốn ra tay, vậy chính là không biết xấu hổ!

“Ha hả, được! Rất tốt!”

“Tiểu tử, ngươi thực sự chán sống rồi!”

“Muốn chết phải không? Ta muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi có thủ đoạn gì?!”

Tất cả cường giả Thái Hư Thiên Cung đều nổi giận, Diệp Lăng hít sâu một hơi, muốn vọt lên đài diễn võ.

Hiện nay hắn cũng là một thành viên trong Thái Hư Thiên Cung, hơn nữa còn nhận được ân huệ lớn từ Thái Hư Thiên Cung, hắn xuất thủ là hợp tình hợp lý.

Nhưng hắn vừa muốn cử động, đột nhiên một đạo cuồng phong thổi qua bên cạnh hắn, trực tiếp vọt lên đài diễn võ.

“Tài Thần đại ca!”

“Hóa ra là Ngô Tài Thần, để xem lúc này tên ngu ngốc kia nhảy nhót thế nào.”

“Ha hả, hắn mà xuất thủ, vậy lần này chắc chắn sẽ rất náo nhiệt đây.”

Trên lôi đài, Ngô Tài Thần cười híp mắt nhìn gã Tứ Kiếp đỉnh phong đối diện, y nhếch miệng cười vui vẻ.

“Ngươi là Bách Tử Nha ư?”

Ngô Tài Thần cười hỏi, Tứ Kiếp Tiên Đế đối diện lập tức sửng sốt.

“Ngươi biết ta ư?”

Bách Tử Nha.

Mọi người nghe cái tên này nhưng vẫn chẳng biết là ai, căn bản là không có bất cứ tin tức gì.

“Ta cứ tưởng là ai có bản lãnh lớn như vậy, hóa ra là người giữ cửa Vạn Thọ Sơn.”

Ngô Tài Thần cười lắc đầu, câu nói này trực tiếp tiết lộ gốc gác Bách Tử Nha.

Vạn Thọ Sơn, Ngũ Trang Quan!

Mọi người nhìn chằm chằm vào Bách Tử Nha, trong lòng trăm mối suy tư.

Hóa ra là môn nhân của vị Địa Tiên Chi Tổ kia, chẳng trách lại cường hãn như vậy, đây rõ ràng là cường giả đến từ thánh địa.

“Người giữ cửa? Ha hả, trông cửa đâu cần người.”

Diệp Lăng lắc đầu lẩm bẩm, người giữ cửa chỉ là con chó mà thôi, kém môn nhân xa lắc.

Phải biết rằng danh xưng môn nhân Vạn Thọ Sơn rất có trọng lượng, dù đến bất cứ lãnh thổ nào, thân phận địa vị của kẻ đó cũng sẽ không thấp.

“Biết không ít, nhưng không có tác dụng gì đâu.”

Bách Tử Nha cười lạnh, lập tức điểm một chỉ, trong nháy mắt, một tòa núi nguy nga đột nhiên xuất hiện!

Từ ngọn núi kia tràn ra từng luồng sóng sức mạnh đáng sợ che khuất bầu trời.

“Nếu một chỉ của ta mà ngươi cũng không đỡ nổi thì ngươi cũng không xứng đứng trên đài.”

Dứt lời, ngón tay Bách Tử Nha nhẹ nhàng động một cái.

Ầm!

Dường như có vô số luồng sức mạnh không ngừng đánh vào hư không, hư không chấn động, ánh mắt mọi người trở nên ngưng trọng.

Ngọn núi kia như mang theo lực lượng ngàn vạn cân, hung hăng oanh kích Ngô Tài Thần.

Diệp Lăng lộ vẻ ngưng trọng, một kích này không đơn giản!

Nếu hắn đối mặt thì cũng phải cẩn thận đối đãi.

Nhưng Ngô Tài Thần trên lôi đài lại mỉm cười phong khinh vân đạm.

Bình Luận (0)
Comment