Vô số cường giả Tiên Đế hoảng sợ nhìn ngọn núi đang rơi mạnh xuống.
Phía dưới, Ngô Tài Thần lại phong khinh vân đạm, thần sắc bình thản, không chút bối rối.
“Chà chà, quả nhiên người giữ cửa Vạn Thọ Sơn cũng có thủ đoạn bất phàm.”
“Đáng tiếc, mấy ngàn năm mà vẫn không thể tự xưng môn nhân, vẫn chỉ là một kẻ hầu mà thôi.”
Ngô Tài Thần cười nhạt, tay điểm một chỉ, đầu ngón tay y nhanh chóng tràn ngập kim quang dạt dào.
Tia sáng xoay quanh ngón tay, khi tay y điểm một cái, tia sáng kia thuận thế phóng đi.
Rầm rầm!
Mọi người cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó, từng luồng kim quang nhanh chóng ngưng tụ thành một đồng tiền lớn!
Đồng tiền hình tròn, ở giữa có lỗ vuông, kim quang tỏa ra khiến người ta cảm thấy nó vô cùng lộng lẫy.
“Một ngọn núi mà thôi, thu!”
Ngô Tài Thần cười nhạt, chỉ thấy đồng tiền điên cuồng phóng to, trong nháy mắt che phủ hư không.
Vù vù!
Đồng tiền khổng lồ mở rộng, lỗ trống ở giữa bao phủ ngọn núi, sau khi kim quang mịt mờ lóe lên, ngọn núi biến mất.
Mọi người trừng mắt há hốc miệng nhìn cảnh tượng thần kỳ này.
Cứ như vậy, công kích của Bách Tử Nha đã bị thu đi, không có chút hiệu quả nào ư?
Đùa gì thế? Đường đường là Tứ Kiếp Tiên Đế đỉnh phong, một kích cường thế như vậy mà lại lặng yên biến mất, sao có thể chứ?!
Dưới đài diễn võ, Diệp Lăng đã quan sát tất cả, hắn lập tức vui vẻ.
Hình như chính miệng Ngô Tài Thần đã nói rằng, sau khi ra khỏi Đế Vực, y muốn đi cùng mình đúng không?
Không phải chỉ là chiến đấu sao? Duyệt!
Đây chính là nhân tài, cường giả mạnh mẽ sâu không lường được, phỏng chừng khi Diệp Lăng là Ngũ Kiếp Tiên Đế sơ kỳ thì cũng chưa chắc đã đánh bại được y.
“Không tồi, ta có hứng hơn rồi đấy, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi.”
Bách Tử Nha lạnh lùng nói, tuy giọng nói vẫn kiêu ngạo như trước, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ ngưng trọng.
Tên mập mạp trước mắt này không phải kẻ hiền lành, một chiêu bình thường lại có thể nuốt chủng thần thông Bàn Sơn của gã, kẻ này tuyệt đối không dễ chọc.
Nhưng vậy thì sao? Gã đường đường là người giữ cửa Vạn Thọ Sơn, dù chỉ là một con chó, nhưng cũng là một con chó trải đời nhiều năm!
“Người Thất Tài Điện sẽ không dễ dàng nhận thua trước bất kỳ ai!”
Đột nhiên, một lão giả dưới đài chậm rãi nói, trong ngôn ngữ tràn đầy cuồng vọng.
Thất Tài Điện!
Diệp Lăng cười lạnh, chỉ là một tông môn không mấy chênh lệch với Kỳ Lân tông, vậy mà lại muốn khiêu khích Thái Hư Thiên Cung, còn kém xa lắm.
Ầm!
Bàn tay Bách Tử Nha nắm chặt, trong tay dần hiện ra một thanh đơn đao!
Đơn đao đen như mực, toàn thân điêu khắc văn lộ kì quái, nhìn qua sẽ cảm thấy hoa mắt, thậm chí không dám nhìn nhiều.
Đơn đao tràn đầy sát khí bạo ngược, dường như nó là tuyệt thế ma đao được rèn trong Cửu U Địa ngục!
“Đao Trảm Tiên Phật, giết!”
Viu!
Ánh đao xanh đen lao nhanh, mang theo khí thế điên cuồng khiến người ta kinh hãi run sợ.
“Đơn đao này là Tiên Khí cực phẩm.”
Diệp Lăng tinh mắt, lập tức nhìn điểm bất phàm của đơn đao này, nó gần như chính là tồn tại đỉnh phong trong cấp bậc Tiên Khí cực phẩm.
Ánh đao chiếu rọi xẹt qua, màn sáng bảo vệ lôi đài có khuynh hướng hư hỏng.
Rầm rầm rầm!
Nó lao nhanh như gió về phía Ngô Tài Thần, mang theo sát khí chấn động thiên địa.
Ngô Tài Thần chỉ mỉm cười, tay vung lên, trực tiếp ném đại bào trên người mình đi!
Đại bào phóng to trước mặt Ngô Tài Thần, ngay sau đó, trên áo bào xuất hiện vô số đồng tiền vàng lóng lánh!
Đồng tiền lóe ra kim quang, khí tức khủng bố lập tức lan tràn.
“Mẫn diệt!”
Đột nhiên, Ngô Tài Thần lạnh giọng quát một tiếng, chỉ thấy áo bào to lớn điên cuồng rơi xuống.
Rầm rầm!
Áo bào trực tiếp che lấp tất cả ánh đao, sau đó hung hăng ép xuống, trấn áp tất cả ánh đao dễ như trở bàn tay!
Viu!
Ngô Tài Thần vung tay lên, áo bào phóng lên cao, ngay sau đó, Ngô Tài Thần điểm mũi chân một cái, bay lên đứng trên áo bào.
“Bách Tử Nha, còn không chịu nhận thua ư?!”
Ngô Tài Thần quát một tiếng, quanh thân lóe thần quang, y đứng trên áo bào, có vẻ vô cùng tôn quý.
Áo bào như mây đen cuồn cuộn bao trùm đỉnh đầu Bách Tử Nha, tản ra uy thế đáng sợ, khiến người nhìn thấp thỏm lo âu.
“Muốn ta chịu thua ư?”
“Nào có dễ như vậy? Chỉ bằng ngươi thì có tư cách gì đứng trên đỉnh đầu ta, cút xuống cho ta!”
Ầm!
Bách Tử Nha cầm đơn đao chém lên, ánh đao điên cuồng bay đi.
Giờ khắc này, người đứng dưới đài diễn võ đều biến sắc, công kích của Bách Tử Nha khiến bọn họ cảm thấy có chút kinh hãi.
Hai người kia chắc chắn sẽ là tuyển thủ chủ chốt trong chúng thần đại chiến lần này, kẻ địch của bọn họ sẽ phải cẩn thận.
Đám cường giả của các tông môn và thế lực đều lộ vẻ ngưng trọng, có vẻ chúng thần đại chiến lần này không hề đơn giản.
Ánh đao sắc bén như muốn trực tiếp xé rách áo bào phía trên.
Nhưng ngay sau đó, áo bào với vô số đồng tiền lóe sáng chậm rãi giáng xuống.
Tốc độ không nhanh, nhưng đáng sợ như trời sập.
Mọi người không tự chủ lui một bước, kể cả Diệp Lăng cũng lộ sắc mặt ngưng trọng.
Ngô Tài Thần quá mạnh mẽ!
Dường như tất cả sinh cơ bên dưới áo bào này đều sẽ bị hủy diệt, chỉ có đường chết, không có cửa sống.
Bây giờ Diệp Lăng không thể nghĩ ra có lối thoát nào cho tình huống này.
Nếu hắn đứng phía dưới, chỉ sợ hắn cũng chỉ có thể cường thế chống lại.
Ánh đao kia hung hăng đánh lên áo bào.
Răng rắc!
Ánh đao vỡ nát, áo bào vẫn chậm rãi giáng xuống, mang theo khí thế bất bại hủy diệt.
Áp lực càng ngày càng lớn!
Bách Tử Nha trừng mắt, rống giận vang trời!
“Muốn đánh bại ta ư? Không dễ đâu!”
Bách Tử Nha phun ra một ngụm máu tươi, máu trực tiếp phun lên thân đao.
Vù vù!
Máu tươi du tẩu trên thân đao giống như Du Long, bao phủ toàn bộ đơn đao đen như mực!
Ngay sau đó, một tia khí tức bạo ngược như tuyệt thế đại yêu điên cuồng phóng ra từ đơn đao!