Dưới áo bào, Bách Tử Nha cầm đơn đao nhuốm máu tươi, khí tức bạo ngược.
“Giết!”
Ngay sau đó, Bách Tử Nha nổi giận gầm lên, cổ tay dùng sức cầm đơn đao hung hăng chém một nhát!
Xoạt!
Ánh đao lóe lên, chói mắt như muốn bao trùm tất cả, đánh nát hết thảy những gì cản đường nó.
Dưới đài diễn võ, mọi người không dám thở mạnh, hai người trên đài đều quá mạnh mẽ.
Trong tam giới này, hai người kia có thể xưng là tồn tại đỉnh cao trong cảnh giới Tứ Kiếp Tiên Đế đúng không?
Tuyệt đỉnh cường giả của thánh địa chắc cũng chỉ đến vậy.
Crắc!
Ánh đao đánh lên áo bào dưới chân Ngô Tài Thần, thanh âm chói tai vang lên, sắc mặt chúng cường giả Thái Hư Thiên Cung đều thay đổi.
Chẳng lẽ áo bào của Ngô Tài Thần sẽ bị thanh đao này xé rách ư?
Ngay sau đó, trên áo bào xuất hiện một vết rách chói mắt, rồi nhanh chóng kéo dài.
Xoẹt!
Trong nháy mắt ngắn ngủi, đao của Bách Tử Nha đã cắt áo bào của Ngô Tài Thần thành hai phần.
Sắc mặt Ngô Tài Thần vẫn bình thản, y điểm mũi chân một cái, thân thể lướt vào không trung.
“Thu!”
Ngô Tài Thần chỉ một điểm, hai nửa áo bào bay vào trong tay Ngô Tài Thần.
Áo bào khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ trong tay y, lóe ra quang điểm màu vàng rực rỡ.
“Hôm nay ngươi phải chết!”
Bách Tử Nha rống giận, tròng mắt đỏ tươi, sau khi gầm lên, gã cầm đơn đao lao đến tấn công.
Viu!
Ánh đao lao nhanh, sắc mặt Bách Tử Nha dữ tợn, thân ảnh điên cuồng lao đi theo ánh đao.
Trong hư không, Ngô Tài Thần nhíu mày, vẻ ngoan lệ xuất hiện trên gương mặt.
“Nếu vậy, ta sẽ cho ngươi nếm thử cái gì gọi là tuyệt vọng!”
Rống!
Đột nhiên Ngô Tài Thần gầm lên, từ trong miệng y bộc phát ra một tràng khí lãng dời sông lấp biển, không ngừng càn quét hư không.
Cuồng phong như lưỡi đao sắc bén cản quét đầy trời, đánh nát ánh đao đang lao đến.
Ông!
Ngô Tài Thần điểm một chỉ, một đoàn kim quang rực rỡ bay ra từ trong lòng bàn tay y.
Kim quang lao vào trong không trung, ngưng tụ thành một đồng tiền cỡ lớn!
Đồng tiền lớn tựa như một tòa núi, vừa dày vừa nặng.
“Kim Chi Sát Cảnh, Giết!”
Ngô Tài Thần lạnh giọng quát một tiếng, đồng tiền lơ lửng giữa không tản ra hào quang huy hoàng, rít gào lao về phía Bách Tử Nha.
“Lại là đồng tiền, tên tham tiền nhà ngươi cút ngay cho ta!”
Bên kia đài diễn võ, Bách Tử Nha nổi giận rống to, tay giơ đao, đao quang như gió lốc lao đến cắt lên đồng tiền vừa dầy vừa nặng kia.
Cạch cạch cạch!
Tia lửa văng khắp nơi, ánh đao đang lao đi hóa thành hư ảnh đơn đao trông như thật.
Keng keng, thanh âm giòn vang, đồng tiền không ngừng bị đánh lui, nhưng không hề xuất hiện chút vết tích nào.
Còn đơn đao thì như một tôn Ma Thần, mỗi chiêu đều mang theo sát khí ngập trời.
Ầm!
Hư ảnh đơn đao lại hung hăng đánh một kích, đánh trúng đồng tiền kia.
Ngay sau đó, mọi người trừng to mắt, bởi vì trên thân đơn đao đang hung hăng oanh kích đồng tiền xuất hiện vết nứt lan ra như mạng nhện.
Ầm!
Đồng tiền đột nhiên mạnh mẽ lao đến hung hăng đâm trúng đơn đao.
Đơn đao hóa thành các điểm sáng tiêu tán trong hư không, không còn lại chút dấu vết nào.
Trong hư không, Ngô Tài Thần lộ vẻ dữ tợn, gương mặt vốn hòa ái trở nên quỷ dị, khí tức hoàn toàn lột xác!
Ngô Tài Thần vốn luôn mang biểu tình cười híp mắt hiền lành, nhưng giờ khắc này, mọi người đều cảm thấy Ngô Tài Thần như biến thành một con người khác.
Khí tức hiền hòa hoàn toàn tan thành mây khói, thay vào đó là vẻ tàn nhẫn trước nay chưa từng có.
Ngô Tài Thần không còn cười híp mắt, trên gương mặt y xuất hiện từng đạo văn lộ hắc sắc khiến người ta cảm thấy huyền diệu vô biên.
Văn lộ màu đen lan đầy hai gò má, biến y thành bộ dáng như lệ quỷ bò ra từ Cửu U địa ngục!
“Nhất niệm Phật, nhất niệm Ma!”
Diệp Lăng lập tức trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào Ngô Tài Thần!
Hắn biết thần thông này, quen đến không thể quen hơn, đây là thần thông thâm ảo đáng sợ nhất trong Phật Giới.
Rất nhiều Phật Đà Kim Cương không thể hiểu thấu đáo thần thông này, vậy mà một kẻ chỉ là Tứ Kiếp Tiên Đế lại thi triển được nó.
Ào ào ào!
Quanh thân Ngô Tài Thần xuất hiện từng luồng hắc vụ lượn lờ, thân thể y như trở thành mê huyễn.
“Bách Tử Nha, quỳ xuống cho ta!”
Rống!
Khi Ngô Tài Thần rống to, toàn bộ đài diễn võ chấn động.
Rầm rầm rầm!
Cấm chế bao quanh đài diễn võ hoàn toàn vỡ nát.
Ngay sau đó, đồng tiền vô cùng đáng sợ kia cường thế bao phủ Bách Tử Nha.
Vù vù!
Lỗ hổng trên đồng tiền trói chặt thân thể gã, sau đó thu nhỏ lại, trói chặt gã trong đó.
“Mở cho ta!”
Bách Tử Nha lộ vẻ dữ tợn, lạnh giọng hét lên, thân thể không ngừng phóng đại phản kích.
Nhưng đồng tiền kia hoàn toàn không hề hấn gì, không có dấu hiệu mở ra hay nứt hỏng.
“Quỳ xuống!”
Ngô Tài Thần cường thế lao tới.
Tay y vỗ một cái, trong hư không, một bàn tay khổng lồ cuồn cuộn giáng tới.
Trong bàn tay lượn lờ hắc vụ vô biên, mang theo sát khí ngập trời.
Ầm!
Bàn tay vỗ xuống tựa như bầu trời sập xuống, đáng sợ không thốt nên lời.
Rầm rầm!
Hắc quang tận tời, quang mang chói mắt phóng lên cao, mọi người không tự chủ nhắm mắt lại.
Sau khi mọi người mở mắt ra, trong thiên địa, một cơn gió lạnh thổi qua.
Ngô Tài Thần đứng sừng sững trong trời đất, thần sắc nghiêm nghị như một tôn tuyệt thế đại ma!
Trước mặt y là Bách Tử Nha đẫm máu.
Hai chân gã quỳ trên mặt sàn cứng rắn của đài diễn võ, hai tròng mắt trừng to như sắp nứt, gã nghiến răng nghiến lợi, trong con ngươi tràn đầy tơ máu.
Đây là một nỗi sỉ nhục lớn lao!
Một chưởng này đánh cho Bách Tử Nha phải quỳ xuống, không có chút sức phản kháng nào.
Xung quanh, chúng Tiên Đế hít vào một ngụm khí lạnh, có chút khiếp sợ.
Vào giờ khắc này, uy danh của Ngô Tài Thần đã khắc sâu trong lòng của tất cả mọi người.
“Tiểu bối, ngươi hơi quá đáng!”
Ngay sau đó, một lão giả râu tóc bạc trắng phóng lên, thần sắc âm u!!