Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1274 - Chương 1275: Cướp Bằng Bản Lĩnh, Sao Phải Trả?

Chương 1275: Cướp bằng bản lĩnh, sao phải trả?

28 Tiên Đế, kẻ nào cũng là thiên kiêu của các thế lực nhất lưu trong Đế Vực.

Tài phú trên người bọn họ không phải lượng mấy kẻ tầm thường trong tam giới có thể so, kẻ nào cũng có thể dùng từ eo quấn bạc triệu để hình dung.

Trong mấy ngày này, Diệp Lăng chỉ dựa vào việc cướp đường là đã tích đủ hơn 200 vạn cực phẩm Tiên Thạch!

Trên người mỗi nạn nhận đều có tối thiểu 10 vạn cực phẩm Tiên Thạch, lại thêm Tiên Khí cực phẩm, Tiên khí thượng phẩm các loại, còn có một số đan dược Thánh Phẩm khác.

Cộng lại, tổng giá trị tuyệt đối vượt quá 3 triệu cực phẩm Tiên Thạch, thậm chí có khả năng còn cao hơn.

Diệp Lăng cảm thán, nghề này kiếm tiền nhanh thật!

Khối tài sản hơn ba triệu, chắc toàn bộ gia sản của Bát Kiếp Tiên Đế cũng chỉ đến thế, mà Diệp Lăng chỉ kiếm trong 3 ngày.

Nhưng sau 3 ngày, danh tiếng Thái Hư Thiên Cung hoàn toàn hỏng bét rồi.

Chưa thấy có người cướp đường nào còn tự giới thiệu, huống chi còn là Thái Hư Thiên Cung – một trong bốn đại thế lực.

Người Thái Hư Thiên Cung tham gia chúng thần đại chiến, nếu nói là giết người thì nghe còn hợp lý, nguyên nhân là vì thắng lợi, vì vinh dự.

Nhưng mẹ nó, thế mà ngươi lại chặn đường cướp bóc, nói ra ai dám tin.

Nghe chẳng khác gì hoàng tử ra ngoài lịch lãm, kết quả lại đi làm phường trộm cướp, nghe thôi đã thấy mất mặt.

Nhưng Diệp Lăng lại không cảm thấy vậy, hắn còn dám vui sướng rêu rao.

Làm gì có nghề nào kiếm tiền nhanh như vậy, không có đâu, đây mới là con đường kiếm tiền khả thi nhất.

Đương nhiên, Diệp Lăng đã làm quá nhiều chuyện hại người lợi mình, quen rồi...

3 ngày sau, Diệp Lăng nằm trên một tảng đá xanh, bắt chéo chân, ngâm nga bài hát, chờ đợi con dê non khác đến.

Đang thảnh thơi vô lo vô nghĩ, một tiếng chửi bậy đột nhiên vang lên, Diệp Lăng lập tức bật dậy.

“Chà chà, hàng tới cửa rồi!”

Trong mắt hắn hiện lên một tia âm quang, thân ảnh lóe lên rồi biến mất.

Hồng y nữ tử bị Diệp Lăng lột sạch 3 ngày trước lại tới, khuôn mặt nàng đằng đằng sát khí.

Phía sau nàng là ba cường giả Tứ Kiếp hậu kỳ, vóc người cường tráng, thô như cột điện.

“Diệp Lăng Thái Hư Thiên Cung đâu, lăn ra đây cho lão nương!”

“Hôm nay nếu không lột da ngươi, lão nương ta cùng họ với ngươi!”

Nữ nhân chống nạnh chửi ầm lên, trông chẳng giống cường giả Tứ Kiếp hậu kỳ, mà giống người đàn bà chợ búa chanh chua hơn.

Phía sau nàng, ba đại hán sát khí dạt dào, ánh mắt quét nhìn bốn phía.

“Hỏa Linh Nhi, ngươi có nghe lầm hay không, đường đường là người của Thái Hư Thiên Cung, sao lại làm chuyện không biết xấu hổ này?”

“Đúng vậy, ta cũng nghĩ thế, dù sao Thái Hư Thiên Cung gia đại nghiệp đại, sao lại làm chuyện mất mặt như thế.”

“Mặc kệ đi, Linh Nhi bảo chúng ta đến đây giúp nàng hả giận, mặc kệ kẻ đó là ai, cứ làm thịt là được!”

Ba đại hán gật đầu, cả 3 đều lưng hùng vai gấu, khí thế đáng sợ.

“Gọi cái gì, ở trong địa bàn của lão tử mà dám kiêu ngạo, ta sẽ diệt hết!”

Một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi xuất hiện trước mắt Hỏa Linh Nhi và ba nam nhân, hắn lộ vẻ tức giận.

“Đang giữa trưa, có để cho người ta ngủ hay không, nói nhao nhao cái gì!”

Kẻ đó chính là Diệp Lăng, hắn nổi giận đùng đùng nhìn 4 kẻ đang kinh ngạc ở đối diện.

“Đồ khốn kiếp, tên lưu manh, ngươi ăn cướp mà còn dám nói như đúng rồi thế ư?!”

“Ta cho ngươi biết, mau trả đồ cho ta, ta sẽ tha chết cho ngươi!”

“Nếu không, hôm nay dù lão tổ nhà ngươi đích thân đến đây thì cũng không thể cứu được ngươi!”

Hỏa Linh Nhi cắn răng nghiến lợi, tên khốn kiếp đáng ghét.

Ba đại hán phối hợp gật đầu, mặt lộ vẻ hung ác, nhìn qua rất đáng sợ.

Diệp Lăng vui vẻ, lắc đầu nhìn bốn người.

“Ta cướp bằng bản lĩnh, tại sao phải trả?”

“Nếu trả, vậy sau này ai còn dám cướp đường, các ngươi thấy đúng hay không?”

Két.

Hỏa Linh Nhi nghe vậy thì tức ói máu, tên khốn kiếp đáng chết, ngươi có nhiều đạo lý quá nhỉ?!

“Tứ ca, ta cảm thấy hắn nói có lý!”

Một nam tử gãi đầu, nói bằng giọng có chút mê man.

Bép!

Kẻ được gọi là tứ ca tát lên đầu y, sắc mặt hung ác.

“Đạo lý cái rắm! Nếu không nói được gì hay thì câm miệng!”

Diệp Lăng cau mày liếc bốn người, hắn khoát tay áo.

“Cút đi, não còn chưa phát triển hết thì đừng đứng đây, về suy nghĩ cho kỹ xem rốt cuộc là ai sai.”

“Quấy rối ta nghỉ ngơi, lãng phí thời gian quý giá của ta, ta còn muốn giữ sức kiếm ăn đây.”

Diệp Lăng xoay người muốn đi, Hỏa Linh Nhi nhất thời ngẩn ra.

Má nó!

Còn chưa nói được bao nhiêu, ngươi xoay người muốn đi là có ý gì?

“Ngươi ngừng lại cho ta!”

Hỏa Linh Nhi nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Diệp Lăng, trong tay cầm một thanh trường kiếm, nhưng chỉ là trung phẩm Tiên khí.

“Ta hỏi lại lần cuối, trả hay không trả?!”

Hỏa Linh Nhi cắn răng hỏi, Diệp Lăng nhún vai, xoay người muốn đi.

Viu!

Kiếm quang phóng ra, độ cung xảo quyệt quỷ dị lao về hướng Diệp Lăng.

Ba!

Ngay sau đó, thân ảnh Diệp Lăng vỡ nát, thân kiếm run rẩy đâm trúng hư ảnh của hắn.

“Lên!”

3 kẻ được Hỏa Linh Nhi mời tới nhìn nhau, sau đó cùng xông lên bao vây Diệp Lăng.

Rầm rầm!

Từng cỗ lực lượng Tứ Kiếp hậu kỳ điên cuồng tràn ra từ trong cơ thể của bọn họ.

“Các ngươi thật sự muốn động thủ hả?”

Diệp Lăng cười lạnh, liếc nhìn 4 người này.

Hỏa Linh Nhi im lặng, nhưng tay nâng kiếm lên, lực lượng không ngừng tràn ra.

“Nếu vậy, ta sẽ thành toàn các ngươi!”

Dứt lời, thân thể Diệp Lăng chấn động, một màn kế tiếp khiến cả bốn người này phải trợn mắt há mồm, nói không ra lời.

Từ thân thể Diệp Lăng phân tách ra 2 Diệp Lăng giống y đúc bản thể!

Tiên Lực mênh mông, khí huyết cuồn cuộn, căn bản không phải là hư ảnh, cũng không phải thần thông.

Đó là hai con người chân thực, giống Diệp Lăng như đúc!

“Sao có thể?!”

Hỏa Linh Nhi kinh hô, nàng sống nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ gặp thần thông này.

Điều này không phù hợp với thiên đạo, chưa từng có người nào sở hữu bản thể đáng sợ như vậy.

“Không đúng, đây là thần thông của Tam Thanh đạo tổ, Nhất Khí Hóa Tam Thanh!”

Đúng lúc này, tứ ca sợ hãi rống lên, rồi bốn người đều hít một ngụm khí lạnh.

Tam Thanh đạo tổ!

“Kiến thức không tệ.”

“Nhưng không sửa được kết cục của các ngươi đâu!”

Dứt lời, Diệp Lăng chỉ một điểm, Bát Cực Khốn Thần Châu bay ra, lập tức bao phủ Hỏa Linh Nhi.

Hỏa Linh Nhi lộ vẻ tuyệt vọng, nàng lại gặp phải Bát Cực Khốn Thần Châu.

“Lại nữa à?”

Lời còn chưa dứt, nàng đã như hãm trong vũng bùn.

Bình Luận (0)
Comment