Thời khắc Bát Cực Khốn Thần Châu lao ra, Hỏa Linh Nhi đã hoàn toàn tuyệt vọng
Chính nàng đã trải nghiệm sự đáng sợ của Bát Cực Khốn Thần Châu, cảm giác đó khiến nàng gần như tan vỡ.
Đường đường là Tứ Kiếp Tiên Đế hậu kỳ, vậy mà không thể thoát khỏi sự ràng buộc của Bát Cực Khốn Thần Châu.
Đừng nói là nàng, dù là Ngũ Kiếp Tiên Đế, thậm chí là Lục Kiếp, Bát Cực Khốn Thần Châu vẫn có thể phát huy ra thần uy đáng sợ.
Thần khí không phải chỉ có thanh danh, mà uy danh của nó được gây dựng qua vô số cuộc chiến sát phạt!
Bát Cực Khốn Thần Châu vây nhốt Hỏa Linh Nhi, ba tên xui xẻo thì đối mặt ba bản thể của Diệp Lăng!
“Chà chà, ta muốn nhìn xem các ngươi có tư cách gì mà dám đến đòi ta trả chiến lợi phẩm!”
Cầm Diệt Tiên Kiếm trong tay, Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, trong mắt bùng lên hung quang!
Viu!
Một kiếm đâm ra, Diệp Lăng tấn công một gã tráng hán, Lôi Vực sinh ra dưới chân hắn.
Hai bản thể còn lại nắm chặt nắm tay, lực lượng mạnh mẽ không ngừng rít gào trong cơ thể, trực tiếp lao đi.
Trong nháy mắt đã tạo thành ba chiến trường!
Nhất Khí Hóa Tam Thanh vô cùng thần kỳ và đáng sợ, mỗi phân thân đều có lực lượng Diệt Cực Kim Thân bát trọng và mở ra sáu Thần Mạch.
Điều bất đồng duy nhất với bản thể chính là Cửu Đại Tiên Anh, nếu không, 2 phân thân còn nghịch thiên hơn nữa.
Lôi Vực xuất hiện, chớp sét bập bùng không ngừng oanh kích cường giả Tứ Kiếp hậu kỳ.
Rầm rầm!
Lôi đình huyễn hóa trông như một con rồng, nó giương nanh múa vuốt tấn công tráng hán, phía sau nó là một đạo kiếm quang lạnh như băng tung hoành thiên địa.
“Cút ngay cho ta!”
Tráng hán kia nổi giận gầm lên, y tiến lên, hai cánh tay đưa ra, lực lượng như cơn sóng lớn lưu chuyển giữa hai cánh tay.
Ùng ùng!
Lực lượng bạo phát, hung hăng đánh lên thân Lôi Long.
Ngay sau đó, Lôi Long hoàn toàn vỡ nát, từng sợi Lôi Quang tan vỡ, biến mất trong hư không, hóa thành quang điểm.
Kiếm của Diệp Lăng đã đến, nó nhanh như chớp, mạnh như lửa!
Keng!
Một kiếm chém ra, kiếm quang lao nhanh, lực lượng cực điểm chân ý đại viên mãn theo kiếm quang đánh lên lồng ngực tráng hán kia.
Tráng hán lui lại, sắc mặt đại biến, thần sắc tự tin ban đầu đã mất đi, trở nên có chút sợ hãi.
Một kiếm vừa rồi bùng nổ suýt nữa đã hủy diệt tất cả phòng ngự của y, nếu không phải y lui nhanh, thì một kiếm này đã đủ để xuyên thấu lồng ngực.
Vù vù!
Tráng hán nắm chặt thanh trường trong tay, ngay sau đó, sóng khí phát ra từ thân thể y càn quét lao ra.
“Dương Tứ Lang ta muốn xem rốt cuộc ngươi mạnh bao nhiêu!”
Dương Tứ Lang rống to, Diệp Lăng nghe vậy thì sửng sốt.
Dương Gia Tướng à?
Hắn chưa kịp nghĩ nhiều, Dương Tứ Lang đã cầm thương đâm đến, mũi thương xuyên thấu hư không, tới sát trước mặt Diệp Lăng.
Thương quang lóe sáng, thương ý cuồn cuộn càn quét thiên địa, hào quang hiện lên trong hư không hô ứng với mũi thương, cực kì chói mắt.
Diệp Lăng giật mình, cảm nhận được lực lượng Thiên Đạo trong trường thương này.
Viu!
Diệp Lăng liền lùi lại, trường thương đâm mạnh xuống vị trí Diệp Lăng đứng trước đó.
Thương quang bạo phát, Diệp Lăng nhìn thấy ở nơi mình vừa đứng, hư không rạn nứt rậm rạp chằng chịt.
“Thương pháp thật mạnh!”
Diệp Lăng hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén.
Hai bản thể khác thì khá hơn, Dương Tứ Lang là người đứng đầu trong ba người, hai người khác rõ ràng là không mạnh bằng.
Hai bản thể ỷ vào thân thể mạnh mẽ đáng sợ mà chiếm thượng phong, mỗi quyền đều đánh thấu thịt.
Hỏa Linh Nhi bị nhốt trong Bát Cực Khốn Thần Châu không hề phản kháng chút nào.
Nếu nàng phản kháng, có lẽ chỉ mất nửa phút là có thể xé rách ràng buộc của Bát Cực Khốn Thần Châu, sau đó chạy trốn.
Nhưng nàng không làm vậy, bởi vì trong ý thức của nàng, nàng cảm giác mình không phá giải được Bát Cực Khốn Thần Châu.
Cho nên kẻ địch mạnh không hề đáng sợ, đáng sợ là ngươi không có lòng phản kháng, đó mới là điều đáng sợ nhất.
Dương Tứ Lang cầm trường thương, thần sắc uy nghiêm, trong con ngươi tràn ngập ngạo khí.
“Trốn được thương đầu tiên của ta, nhưng không tránh được chiêu thứ hai đâu.”
“Ta sẽ cho ngươi nếm thử tuyệt học Dương gia ta, Thất Tinh Thiên Thương!”
Viu!
Lại một thương lao ra, một thương này quét ngang thiên địa, sáng chói lộng lẫy, quỷ dị xuất hiện trước mặt Diệp Lăng.
Keng!
Diệp Lăng vội vã nâng kiếm, thanh trường thương kia hung hăng đánh vào Diệt Tiên Kiếm trong tay Diệp Lăng.
Leng keng!
Tia lửa văng khắp nơi, Diệp Lăng lùi lại, thần sắc ngưng trọng, hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đang không ngừng phiên giang đảo hải.
“Cút!”
Táp!
Diệp Lăng cầm Diệt Tiên Kiếm chém một nhát, lực lượng đáng sợ truyền theo thân kiếm lao ra, trường thương giáng xuống, Diệp Lăng nhân cơ hội rời khỏi phạm vi công kích.
“Tiểu tử, ta sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi phải trả lại đồ cho Linh Nhi!”
Dương Tứ Lang ngạo nghễ nói, cường giả Tứ Kiếp đỉnh phong còn phải than rằng thực lực của y rất kỳ lạ.
Tuy trông y chất phác, nhưng một khi chém giết, y hoàn toàn là một võ si!
Ầm!
Xung quanh Dương Tứ Lang xuất hiện huyết châu, kích thước tựa như giọt mưa, phiêu phù bên người y, chậm rãi lưu động.
“Thất Tinh Thiên Thương, giết!”
Viu!
Khi thương đâm ra, trong hư không đột nhiên xuất hiện một vì sao rực rỡ tỏa sáng!
Ngay sau đó, lực lượng sao trời dũng mãnh tràn vào trong trường thương, trường thương đột nhiên rực rỡ hẳn lên.
Táp!
Thương ý lóe lên, hư không bị mũi thương đâm trúng trực tiếp bị xé rách!
Diệp Lăng đứng tại chỗ, thần sắc lộ vẻ dữ tợn.
“Khinh thường ta đấy à?”
Ầm!
Diệp Lăng nổi giận gầm lên, Diệt Tiên Kiếm chuyển động.
“Nhất Kiếm Tây Lai, Thiên Ngoại Phi Tiên, giết!”
Vù vù!
Trong hư không cũng xuất hiện một vì sao sáng chói, nhưng lần này toàn bộ lực lượng tụ tập đến Diệt Tiên Kiếm trong tay Diệp Lăng.
Ầm!
Diệt Tiên Kiếm lao đi, thế không thể đỡ, trong chớp mắt đã hung hăng va chạm mũi thương.
Keng!
Mũi kiếm và mũi thương chạm nhau, đối chọi gay gắt.
Trung gian, khí lãng đột nhiên bạo phát, lập tức càn quét xung quanh.
Ánh mắt Dương Tứ Lang đột nhiên thay đổi, y lập tức lùi lại.
Lực lượng truyền từ Diệt Tiên Kiếm đến đang không ngừng xâm lấn trường thương trong tay y.
Trong lúc Dương Tứ Lang đang lùi lại, y xoay thương, muốn hóa giải cỗ lực lượng này.
Nhưng Diệp Lăng vẫn theo sát từng bước, Diệt Tiên Kiếm tỏa ra kiếm quang chói lòa!
“Cút ngay cho ta!”
Cót két!
Dương Tứ Lang bỗng nhiên ngừng lại, cánh tay cầm trường thương đâm một nhát!
Viu!
Diệp Lăng chấn động, hắn lui lại vững vàng hạ xuống đất.
“Đáng chết!”
Dương Tứ Lang thở hổn hển kịch liệt, nghiến răng nghiến lợi, tròng mắt đỏ như máu!!