Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1277 - Chương 1278: Thương Thứ Bảy

Chương 1278: Thương thứ bảy

Chưởng Trung Tiên Quốc đã tan vỡ, nhưng lực lượng đáng sợ vẫn chưa tiêu tán!

Nó lướt đi như một đạo cực quang đánh vào lồng ngực Dương Tứ Lang, ngay sau đó, Dương Tứ Lang ngã xuống.

“Tứ ca!”

Hai huynh đệ đang chiến đầu với hai phân thân của Diệp Lăng sợ hãi rống lên.

“Chiến đấu với ta mà dám phân tâm, muốn chết à?!”

Hai phân thân nhân cơ hội tấn công, điểm một chỉ, lực lượng mạnh mẽ vô biên.

Hỏa Linh Nhi thấy vậy thì sắc mặt đại biến, lực lượng ngưng tụ trong có thể, tản ra thần uy đáng sợ.

“PHÁ...! PHÁ...! PHÁ...!”

Ầm!

Khí tức nóng bỏng không ngừng bạo phát bên trong Bát Cực Khốn Thần Châu, Bát Cực Khốn Thần Châu vững vàng nhưng cũng không ngừng lay động.

Một bên khác, Dương Tứ Lang gắng gượng bò dậy, khóe môi nhiễm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

Đáng sợ là lồng ngực y gần như đã biến dạng, tràn đầy máu tươi, thậm chí lộ mấy cái xương trắng gãy lìa vô cùng chói mắt.

“Không thể lưỡi búa một điều là ngươi rất mạnh.”

“Ta còn một thương nữa, nếu ngươi có thể đỡ được, vậy ta liền cúi đầu xưng thần!”

“Nhưng nếu ngươi không thể, vậy chết cũng đừng trách ta!”

Dương Tứ Lang lạnh lùng nói, lau đi máu tươi trên khóe miệng, trong con ngươi bộc phát ra thần quang vô cùng xán lạn.

Đối diện, Diệp Lăng hít sâu một hơi, lộ ra vài phần ngưng trọng, hắn có thể cảm giác được khí tức Dương Tứ Lang đang trở nên mạnh mẽ hơn!

Hơn nữa khí tức này còn khiến hắn cảm thấy kinh tâm động phách, thậm chí có chút kinh sợ, còn có cảm giác quen thuộc phát ra từ trong xương.

“Đến đây đi.”

Diệp Lăng bước lên một bước, thân thể đứng thẳn, tay cầm Diệt Tiên Kiếm, ánh mắt nghiêm nghị.

Ầm!

Đúng lúc này, Hỏa Linh Nhi phá nát ràng buộc của Bát Cực Khốn Thần Châu, trốn thoát, mặt mũi nàng bẩn thỉu, khuôn mặt dữ tợn, tức phát điên.

“Tất cả dừng tay cho ta!”

Đột nhiên, Dương Tứ Lang nổi giận gầm lên, hai huynh đệ đang chiến đấu lập tức ngừng tay, Diệp Lăng thu hai phân thân trở về.

Vù vù!

Hai bản thể về tới trong cơ thể, lực lượng cuộn trào trong cơ thể Diệp Lăng.

“Thương cuối cùng này, dù là Ngũ Kiếp Tiên Đế sơ kỳ thì cũng không có tư cách đỡ được!”

“Nếu như ngươi thành công đỡ nó, ta sẽ cúi đầu quy phục ngươi trong đại chiến lần này!”

Dương Tứ Lang lạnh lùng nói, Hỏa Linh Nhi định nói gì đó, nhưng lại bị ánh mắt Dương Tứ Lang ngăn lại.

Nếu y thất bại, Diệp Lăng muốn giết mấy người bọn họ thì dễ như trở bàn tay, còn không bằng tìm cho mình bậc thang đi xuống, như vậy tối thiểu có thể bảo đảm tính mệnh.

Hơn nữa y chỉ nói là quy phụ trong chúng thần đại chiến, ra khỏi đây, y sẽ không theo Diệp Lăng nữa.

“Được, nếu ta thất bại, ta mặc ngươi xử trí!”

Diệp Lăng tràn đầy tự tin tuyên bố! Sự tự tin này không phải cuồng vọng, mà là tin vào năng lực của chính mình.

Ầm!

Ngay sau đó, trong hư không, vì sao thứ bảy xuất hiện, tản ra tinh quang rực rỡ!

Bảy vì sao hình thành đồ án trong hư không, không nhờ lại chính là Bắc Đấu Thất Tinh!

“Ra là vậy!”

Diệp Lăng thấy vậy thì đã hiểu, rốt cuộc hắn đã biết tại sao hắn lại có cảm giác thân thiết quen thuộc đến vậy.

Hóa ra là Bắc Đấu Thất Tinh, mà hắn là người thừa kế Bắc Đẩu Tinh Quân trong Thất Tinh Cung!

“Thương tới!”

Dương Tứ Lang ngửa đầu hét lớn, tay nắm chặt, trong hư không, hư ảnh một thanh trường thương khổng lồ chậm rãi xuất hiện trong bàn tay Dương Tứ Lang.

Hư ảnh trường thương cao tới vạn trượng, Dương Tứ Lang cầm trong tay như là cầm trụ chống trời.

Từ trường thương tản ra thương uy lạnh như băng, tinh quang rực rỡ quấn vòng quanh, khiến trường thương trở nên cực kì huyền diệu, tràn đầy khí tức thiên đạo.

“Một thương này tên là Thất Tinh Thiên Thương!”

Ầm!

Ngay sau đó, cánh tay Dương Tứ Lang nhấc lên, trường thương vạn trượng cũng chuyển động.

Thời khắc này, Tiên Khí rung chuyển, toàn bộ hư không dường như bị đè nén, khí tức đáng sợ cuồn cuộn lưu chuyển.

“Đây chính là Thất Tinh Thiên Thương!”

Hỏa Linh Nhi lộ vẻ chấn động, nàng chỉ nghe nói qua về thương pháp này, chứ chưa từng nhìn thấy.

Hai huynh đệ họ Dương liên tục gật đầu, sắc mặt ngạo nghễ nhìn trường thương trong hư không.

“Nếu thất đệ nhà ta đến đây, thương thứ bảy này có thể tiêu diệt được cả Ngũ Kiếp Tiên Đế sơ kỳ!”

“Đúng vậy, nếu mà là thất đệ thì gia hỏa Thái Hư Thiên Cung này đã bại trận từ lâu rồi.”

Hai huynh đệ Dương gia kiêu ngạo nói, Hỏa Linh Nhi đứng cạnh vội vàng gật đầu.

Dương Thất lang là một kỳ tài ngút trời.

Khác với Diệp Lăng, chiến tích của y cực kì phong phú, tuổi còn trẻ nhưng đã khiến vô số cường giả kinh hồn táng đảm.

Lần này huynh đệ Dương gia đại biểu Tử Khí Đại Nhật Cung đến đây tham gia tranh tài, có thể tưởng tượng, cường giả được bốn đại thế lực chọn trúng sao có thể là hạng phổ thông?

“Một thương này tuyệt đối có thể đánh bại Diệp Lăng!”

Hỏa Linh Nhi gật đầu, trong lòng tràn đầy tự tin, không phải nàng tự tin về chính mình, mà là tự tin đối với Dương Tứ Lang!

Uy danh huynh đệ Dương gia cực kì vang dội trong Đế Vực, vô số cường giả bá chủ rất tán thưởng bọn họ.

Ùng ùng!

Dương Tứ Lang như đang rút đi trụ chống trời, hư ảnh trường thương trong tay giơ lên, thiên địa rung động.

“Thất Tinh Thiên Thương, giết!”

Ầm!

Hai tay Dương Tứ Lang mạnh mẽ cầm trường thương đưa ngang một cái, hư không rách tả tơi.

Ngay sau đó, trường thương khổng lồ thu nhỏ lại thành kích cỡ một thanh trường thương bình thường.

Tuy bị thu nhỏ, nhưng thân thương vẫn bao phủ một tầng tinh quang rực rỡ.

Viu!

Mũi thương đâm ra, hư không hoàn toàn vỡ vụn, vết nứt rậm rạp như mạng nhện tràn ngập hư không.

Thương chưa đến, thương phong đã tới trước.

Thương phong bén nhọn không ngừng đánh lên thân thể Diệp Lăng.

Crắc!

Góc áo Diệp Lăng bị thương phong xé nát.

“Nhất Kiếm Vô Địch, giết!”

Diệp Lăng gầm lên giận dữ, dưới chân, gió xoáy dâng lên.

Rầm rầm!

Lốc xoáy vây quanh Diệp Lăng, đang không ngừng xoay tròn, Diệt Tiên Kiếm trong tay hắn tỏa ra kiếm quang nhỏ tựa hạt gạo.

Ầm!

Ngay sau đó, một lỗ đen đáng sợ xuất hiện trên mũi kiếm.

Con ngươi Diệp Lăng tràn đầy quyết tâm, hắn gầm lên một tiếng, hung hăng cầm kiếm chém ra.

Ào ào!

Kiếm quang mang theo lỗ đen lao về phía trường thương.

Giờ khắc này, huynh đệ Dương gia và Hỏa Linh Nhi đều vô cùng khẩn trương.

Hỏa Linh Nhi nắm chặt hai tay, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.

Trong nháy mắt, kiếm quang và trường thương điên cuồng chạm vào nhau.

Thiên địa hoàn toàn tĩnh mịch!

Bình Luận (0)
Comment