Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1279 - Chương 1280: Tân Nhân Cướp Đường

Chương 1280: Tân nhân cướp đường

Lời Dương Tứ Lang nói khiến Hỏa Linh Nhi và hai huynh đệ đều kinh ngạc, không tin nổi nhìn y.

Tứ ca... ngươi điên à?

Nào có ca ca nhà ai tự động thần phục kẻ khác, người ta toàn nỗ lực phủi sạch quan hệ đó, huynh biết không?

“Các ngươi hồ đồ.”

Dương Tứ Lang có chút lo lắng, y chợt ho khan, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

“Tứ ca, ngươi cứ bình tĩnh, đừng nóng vội!”

Hai huynh đệ vội vàng đỡ lấy y, thận trọng nói.

Diệp Lăng nhìn Dương Tứ Lang, sau đó nhìn hai huynh đệ và Hỏa Linh Nhi, trong ánh mắt lộ vẻ khác thường.

“Các ngươi hồ đồ, các ngươi đã thua còn không chịu thần phục, chẳng lẽ các ngươi muốn chết sao?!”

Vù vù!

Huynh đệ Dương gia và Hỏa Linh Nhi đều tê cả da đầu, sắc mặt trắng bệch, bọn họ không phải người ngu, hiểu được ý tứ trong lời nói Dương Tứ Lang.

Đúng vậy, bọn họ và Diệp Lăng không phải là bằng hữu, mà là cừu nhân!

Nếu tới báo thù, lại còn thất bại, Diệp Lăng sẽ buông tha bọn họ ư? Vớ vẩn!

“Hoặc là thần phục, hoặc là chết, không có lựa chọn nào khác.”

“Ta sẽ không bỏ qua kẻ động thủ với mình.”

Diệp Lăng bình thản nói, nhưng trong lời nói ẩn chứa sát khí, ba kẻ kia lạnh cả người, không ngừng run rẩy.

Dương Tứ Lang đã thua, bọn họ không có tư cách quyết chiến sinh tử với Diệp Lăng, dù Diệp Lăng cũng bị thương, hơn nữa thương thế không nhẹ.

Thế nhưng hình tượng vô địch của Diệp Lăng đã hằn sâu trong lòng bọn họ, không thể xóa đi.

Hai huynh đệ Dương gia thở dài nhìn Dương Tứ Lang, không cam lòng nhắm mắt, cắn răng.

“Được! Hai huynh đệ ta cũng thần phục, nhưng Diệp Lăng, ba huynh đệ chúng ta thần phục ngươi sẽ không phải là điều may mắn, mà là nguy cơ!”

Hai huynh đệ Dương gia nói, Diệp Lăng liếc hai người, nguy cơ ư?

“Đệ đệ ta nói không sai, nếu thất đệ biết ba người chúng ta thần phục ngươi, vậy ngươi sẽ bị thất đệ điên cuồng đuổi giết!”

Dương Tứ Lang dùng hai chữ đuổi giết, hiển nhiên dù Diệp Lăng đã thắng chính mình, nhưng y vẫn tin tưởng vào thực lực của Thất Lang hơn,.

Diệp Lăng sững sờ, lập tức cười lạnh một tiếng, lắc đầu.

“Chuyện này không liên quan đến các ngươi, đó là chuyện của ta, không cần các ngươi lo lắng.”

Diệp Lăng lại nhìn Hỏa Linh Nhi, Diệt Tiên Kiếm nhấc lên, mũi kiếm sắc bén chỉ thẳng yết hầu Hỏa Linh Nhi.

Lưỡi kiếm không ngừng bắn ra kiếm quang, cắt mất một phần tóc gáy trên cần cổ trắng nõn của nàng.

Hỏa Linh Nhi tái mặt, cảm thấy máu tươi trong cơ thể như bị đông lại, không thể lưu thông, tử vong đang bao phủ lấy nàng.

“Linh Nhi, chúng ta không thể giúp ngươi.”

Dương Tứ Lang suy yếu nói, bọn họ tới đây là vì quan hệ với Hỏa Linh Nhi rất khá, nhưng bây giờ, bọn họ cũng là tượng Bồ Tát sang sông, tự thân khó bảo toàn.

Nói gì nữa cũng chỉ là vô dụng, Diệp Lăng sẽ không vì ba người bọn họ mà bằng lòng buông tha Hỏa Linh Nhi.

“Ta cũng thần phục!”

Hỏa Linh Nhi hít sâu một hơi, tuyệt vọng nói.

Chúng thần đại chiến vừa mới bắt đầu, vậy mà nàng đã đánh mất tư cách như vậy.

Ban nãy còn có vô hạn hy vọng, kết quả hiện giờ hy vọng mất hết.

“Nhưng, nếu ngươi dám đụng đến thân thể ta, dù phải liều mạng thì ta cũng sẽ không để ngươi như ý!”

Hỏa Linh Nhi cắn răng nghiến lợi nói, lời nói tràn đầy quyết tâm của nàng.

Diệp Lăng sững sờ, rồi bật cười lắc đầu.

“Ngươi yên tâm, ta không có ý đồ gì với ngươi cả.”

Dứt lời, Diệp Lăng xoay người rời đi, vẫy tay với huynh đệ Dương gia, hai huynh đệ đỡ tứ ca chậm rãi đi theo Diệp Lăng.

Một bên khác, Hỏa Linh Nhi cắn răng nghiến lợi nhìn bóng lưng Diệp Lăng, trong mắt tràn đầy tức giận.

Tên khốn kiếp đáng chết, hắn nói không có ý đồ gì với mình nghĩa là sao?

Lẽ nào mình không đẹp ư? Mình đường đường là đại mỹ nữ, ở trong Đế Vực, có không biết bao nhiêu người đàn ông theo đuổi nàng.

Nhưng bây giờ nàng lại bị kẻ khác ghẻ lạnh, cảm giác này không tốt chút nào.

Nàng đâu biết rằng, mặc dù nàng tư sắc không tệ, nhưng trong nhà Diệp Lăng có mười mấy nữ nhân, ai ai cũng là thiên tư quốc sắc, khuynh quốc khuynh thành.

3 ngày sau, ánh nắng tươi sáng, Diệp Lăng ngồi xổm trên một tảng đá xanh lớn, thần thái phấn chấn.

Thương thế của hắn đã khôi phục, còn Dương Tứ Lang cũng được hắn cho đan dược chữa thương, đã khôi phục 7 - 8 phần.

“Diệp Lăng, ngươi thân thủ giỏi như vậy, lại là người Thái Hư Thiên Cung, ở đây làm cường đạo có phải hơi quá...”

“Hơn nữa, ta nói câu này ngươi đừng cảm thấy khó nghe, hành vi của ngươi là đang bôi đen Thái Hư Thiên Cung đấy.”

Sắc mặt Dương Tứ Lang vẫn còn trắng bệch, nhưng sức chiến đấu gần như đã khôi phục hoàn toàn, dù bây giờ đối mặt cường giả Tứ Kiếp đỉnh phong thì y cũng không sợ.

Diệp Lăng ngồi xổm trên tảng đá, vươn tay duỗi người, mỉm cười nhìn Dương Tứ Lang bên dưới.

“Ta đang tìm đội ngũ Thái Hư Thiên Cung.”

“Cho nên ta cố tình nổi danh, huynh đệ trong cung tự nhiên tìm cách liên hệ ta.”

“Cách này còn giúp ta kiếm thêm một khoản, ngươi nói xem, biện pháp nhất tiễn hạ song điêu này có gì mà không tốt chứ!”

Diệp Lăng nhếch miệng cười, Dương Tứ Lang sững sờ, vỗ đầu một cái.

Tên này có cách nghĩ sáng tạo thật, đúng là quái nhân.

“Ai, Ngũ Lang Lục Lang, hai người các ngươi lát nữa đi cướp đường đi.”

“Còn có Linh Nhi, ngươi cũng đi cùng đi, xem như thêm người thêm sức.”

Diệp Lăng nói với ba người đang đứng cách đó không xa, bọn họ sững sờ, sắc mặt lập tức tái xanh.

Thật mất mặt, dù gì mình cũng là người có thân phận, vậy mà bây giờ luân lạc tới nỗi đi cướp đường ư?

Đáng chết, nếu bằng hữu mà biết, vậy thì còn mất mặt đến mức nào!

Buồn bực nhất là Hỏa Linh Nhi, nàng đường đường là đại cao thủ Tứ Kiếp hậu kỳ, vậy mà lại luân lạc tới mức chỉ có tác dụng góp nhân số ư?

Đúng lúc này, một thân ảnh chậm rãi đi về hướng này, theo khí tức thì chắc là tu vi Tứ Kiếp đỉnh phong.

“Chà chà, dê béo tới rồi, Ngũ Lang Lục Lang, tiến lên!”

Diệp Lăng vung tay lên, nhếch miệng nở nụ cười.

Dương Ngũ Lang Dương Lục Lang cảm thấy phiền muộn.

Nhưng hết cách rồi, phải cố mà làm thôi.

“Đi!”

Dương Ngũ Lang cắn răng, sau lưng, Dương Lục Lang và Hỏa Linh Nhi cùng xông tới.

Cường giả đang chậm rãi đi tới đột nhiên căng thẳng đề phòng.

Thần sắc lộ vẻ nghiêm túc nhìn xung quanh, trong tay xuất hiện một thanh đơn đao, ánh đao sâm nhiên.

“Oanh!”

“Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua đường này, phải trả tiền lộ phí!”

Dương Ngũ Lang trực tiếp xông đến, chỉ tay rống to!

Cách đó không xa, Diệp Lăng phấn chấn tinh thần, hay ghê ta, cao thủ giàu kinh nghiệm đây rồi!

Bình Luận (0)
Comment