Dương Ngũ Lang đột nhiên nhảy ra khiến Tiên Đế cầm đơn đao chấn động, gã lập tức trừng mắt, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
“Con bà nó!! Ngũ Lang!”
Dương Ngũ Lang vốn đang hùng hổ lập tức sững sờ, y ngẩng đầu nhìn, rồi lập tức che mặt.
“À, vị bằng hữu này, ngươi nhận lầm người rồi, ta không phải Ngũ Lang, ta là Lục Lang!”
Lục Lang?
Tiên Đế cầm đao sững sờ, xoa xoa con mắt, chẳng lẽ mình nhìn lầm thật?
“Ngũ Ca, ngươi quá gian xảo!”
Dương Lục Lang che mặt đi ra, nghiến răng nghiến lợi.
Đi theo còn có Hỏa Linh Nhi, gương mặt trắng nõn như ngọc giờ đang đỏ rực.
“Ngũ Lang? Lục Lang? Linh Nhi?”
Tiên Đế kia trừng to mắt nhìn mấy người quen.
“Các ngươi điên rồi à? Nhìn ta đây này, ta là Đổng Phi đây!”
Gia hỏa tên Đổng Phi chỉ chính mình, bọn họ là bạn cũ, đều là Tiên Đế thuộc Tử Khí Đại Nhật Cung.
“Ta nghe nói nơi này có kẻ cướp, nhưng 3 ngày qua không nghe tin gì cả, hóa ra lại là các ngươi!”
Đổng Phi cảm thấy mất mặt, tên cướp bị vô số người thóa mạ vậy mà lại là bằng hữu của mình, còn là người Tử Khí Đại Nhật Cung!
Dương Ngũ Lang vội vã che mặt, vẻ mặt hổ thẹn.
“À, Đổng Phi, dù thế nào thì chúng ta vẫn phải cướp của ngươi!”
Dương Ngũ Lang che mặt quát, đây là bằng hữu của mình, nếu vì thế mà bỏ qua đạo đức trộm cướp thì quá mất mặt.
“Ngũ Ca, cướp của Phi ca như vậy có phải không trượng nghĩa hay không?!”
“Đúng vậy Ngũ Ca, hay chúng ta thương lượng cùng Tứ ca xem tha cho hắn được không.”
Hỏa Linh Nhi và Dương Lục Lang vội nói, bọn họ thật sự không hạ thủ được, thế thì cướp thế nào?
Đổng Phi nghe thấy thế thì lập tức há to miệng, hoàn toàn choáng váng.
Má nó, không phải chứ!
“Tứ ca! Ngươi... Ngươi ở đây à?!”
“Nếu ngươi gặp khó khăn thì hãy chia sẻ với huynh đệ, ngươi mang Ngũ Lang Lục Lang đi cướp đường là muốn làm gì?!”
“Dù Đổng Phi ta không giúp được, nhưng ngươi cướp nhiều ngày như vậy, chắc cũng phải đủ rồi chứ!”
“Thu tay lại đi! Tứ ca, ngươi biết hiện tại có bao nhiêu người đang mắng các ngươi hay không? Ta còn thấy mất mặt hộ các ngươi!”
Đổng Phi vội quát, liếc nhìn khắp nơi, lời nói cực kì bi phẫn.
Dương Tứ Lang là một trong những người mà gã kính trọng nhất, nhưng sao tiến vào chúng thần đại chiến lại thay đổi vậy!
Cách đó không xa, sắc mặt Dương Tứ Lang thay đổi, trở nên hổ thẹn không chịu nổi.
Đột nhiên, y ngẩng đầu lên, nhìn chòng chọc vào Diệp Lăng.
“Ta đang gánh tội thay ngươi đó hả?”
Diệp Lăng xấu hổ cười, sau đó ho khan, nhảy xuống khỏi tảng đá, vỗ bả vai Dương Tứ Lang.
“Tứ ca, ta với ngươi đi giải thích đi, tránh để người khác hiểu lầm ngươi.”
Hai người cùng đi, Đổng Phi nhìn thấy hai người thì lập tức hít vào một hơi, đè nén bi phẫn trong lòng.
“Tứ ca!”
Đổng Phi tiến đến, hoàn toàn chắc chắn đó là Dương Tứ Lang.
Gã hy vọng mình nhận lầm người, nhưng sao lại là thật thế này!
“Đổng Phi, ngươi hiểu lầm ta.”
Dương Tứ Lang vội vã nói, y được xưng là trung nghĩa can đảm, không thể gánh thay cái tội này được.
Hiểu lầm ư?
Đổng Phi lắc đầu, lộ vẻ khổ sở, gã nhìn Dương Tứ Lang, lại nhìn Ngũ Lang Lục Lang cùng Hỏa Linh Nhi.
“Tứ ca, đã thế này rồi mà thì sao lại là hiểu lầm được?”
Dương Tứ Lang nghe vậy thì tức nghẹn.
“Đổng Phi, ngươi nghe ca ca nói, không phải như ngươi nghĩ đâu!”
Đổng Phi xua tay, hít sâu một hơi, ngửa mặt lên nhìn trời.
“Tứ ca, là đúng hay sai chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết hay sao?”
Dương Tứ Lang bất lực, cái gì gọi là trong lòng ta không biết, biết cái píp.
“Này này, vị bằng hữu này, ngươi hiểu lầm rồi.”
“Hiện tại bọn họ đang tạm thời thần phục ta, bọn họ cướp đường là do ta phân phó, cho nên chủ mưu của tất cả chuyện này đều là ta, ngươi hiểu lầm rồi.”
Diệp Lăng vội vàng tiến lên một bước, kết quả Đổng Phi chỉ liếc Diệp Lăng một cái đã cười lạnh.
“Tứ ca, lời nói dối như vậy nghe đáng tin lắm sao?”
Dương Tứ Lang trừng mắt, tên này muốn gây sự à? Tên kia đang nói thật đấy.
“Đường đường là Dương Tứ Lang, đến ta còn không địch lại!”
“Vậy mà ngươi lấy một tên Tứ Kiếp sơ kỳ ra để lừa dối ta ta.”
“Tứ ca!”
“Ngươi là người ta kính trọng nhất, vậy mà ngươi cũng gạt ta!”
Đổng Phi hít sâu một hơi, cắn răng.
“Ca, ta biết, chắc chắn ngươi có nỗi niềm khó nói!”
“Ngươi yên tâm đi, ta sẽ cho ngươi cướp, xem như vì tình huynh đệ!”
“Tài sản của ta đây, ngươi muốn cướp gì thì cứ nói!”
Diệp Lăng sững sờ, sau đó lập tức giơ ngón tay cái lên với Đổng Phi.
“Bạn thân nghĩa khí!”
Xem người ta kìa, vì huynh đệ của mình mà trực tiếp yêu cầu bị cướp, hành vi này chưa bao giờ xảy ra đâu.
“Vậy thì ngươi để đao và không gian giới chỉ lại là được.”
Diệp Lăng chép miệng nói, nhiều ngày qua, đây là lần đầu tiên cướp thống khoái như vậy.
Đổng Phi liếc Diệp Lăng, sau đó nhìn Dương Tứ Lang.
“Tứ ca, ngươi nói đi!”
Dương Tứ Lang bị điểm danh, y choáng váng.
Cướp?
Cướp cái píp, chuyện này thật sự không liên quan đến ta mà!
“Được rồi, ngươi không nói lời nào, huynh đệ biết ngươi có nỗi khổ khó nói, ta giúp ngươi!”
Gã ném đơn đao xuống đất.
Sau đó, gã tháo chiếc nhẫn trên tay rồi cũng ném xuống.
“Tứ ca, những thứ này chắc đã đủ giúp ngươi, nhưng thanh danh trung nghĩa can đảm, chính trực hiên ngang của ngươi...”
Nghe Đổng Phi nói vậy, Dương Tứ Lang hận không thể bóp chết tên khốn kiếp bên cạnh.
Mà nhà ngươi, nếu không phải tại ngươi, lão tử phải gánh tiếng xấu thế này sao?!
Giải thích cũng vô dụng, xem ra y chắc chắn phải gánh ô danh cướp đường này rồi.
“Phi ca, cái dây trên cổ ngươi không tệ.”
Đột nhiên, Ngũ Lang chỉ cổ Đổng Phi.
Đổng Phi giật mình, dây chuyền này đã theo gã cả đời!
“Được!”
“Chỉ cần Tứ ca muốn, ta sẽ cho!”
Đổng Phi trực tiếp tháo dây chuyền xuống.
“Ai, Phi ca, quần áo ngươi đang mặc cũng không tệ!”
“Đúng vậy, Phi ca, giày ngươi bằng da gì đó, cho ta xem chút!”
“Phi ca hào sảng, không hổ là người giang hồ hiệp nghĩa hào sảng!”
Mười phút sau, trong gió lạnh, Đổng Phi trần truồng mặc khố lộ vẻ bi phẫn.
“Tứ ca, để lại cho huynh đệ cái quần cộc được không?”
Đổng Phi cầu xin, Dương Tứ Lang đen mặt.
Tay Dương Tứ Lang run run chỉ Đổng Phi, y quá oan uổng!
Nhưng ngón tay lại chỉ quần cộc của Đổng Phi.
“Ca... Quá đáng!”
Sắc mặt Đổng Phi đen lại, quá đáng quá rồi đấy!