Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1281 - Chương 1282: Đau Buồn Đổng Phi

Chương 1282: Đau buồn Đổng Phi

Dương Tứ Lang, nhân vật rất có danh vọng trong Tử Khí Đại Nhật Cung

Được xưng tụng là người trung nghĩa chính trực, vậy mà hiện nay y lại run run chỉ vào cái quần cộc cuối cùng trên người gã.

Mẹ nó, một cái quần cộc mà ngươi kích động đến vậy, ngươi muốn chết à?!

“Ca! Tứ ca, ngươi làm sao vậy? Có phải ngươi hóa điên rồi hay không?!”

“Đây chính quần cộc của huynh đệ của ngươi, không phải vàng, không phải bạc, ngươi kích động cái gì?.”

Đổng Phi lạnh đến mức chảy nước mũi, nhìn Ngũ Lang và Lục Lang đang sáng mắt nhìn mình, hai tên khốn kiếp này, sao mình càng cởi hai tên này càng kích thích vậy?

Gã đâu biết rằng, đây là lần đầu tiên Dương Ngũ Lang và Dương Lục Lang làm hoạt động này, ai biết càng làm càng hăng, vô cùng kích thích.

Quan trọng nhất là giờ đang được cướp của bằng hữu, không cần động thủ, nạn nhân đã tự lột sạch.

“Phi ca trượng nghĩa!”

Dương Ngũ Lang giơ ngón tay cái, cảm thán đây mới thật sự là hán tử hào khí ngất trời.

Đổng Phi liếc mắt nhìn y, cười lạnh một tiếng.

Thằng nhóc, nếu không phải lão tử không chắc chắn mình sẽ giết chết được mấy người các ngươi, ngươi nghĩ lão tử tình nguyện chắc.

Dương Tứ Lang, tên này rất mạnh, thủ đoạn có thể nói là đáng sợ, Đổng Phi không chắc mình có thể đỡ được thương thứ 7 của Thất Tinh Thiên Thương!

Càng chết người là Dương Thất Lang phía sau bọn họ đang nhìn chằm chằm, tên kia mới là kẻ đáng sợ nhất.

“Ừ ừ, trượng nghĩa, thanh danh cả đời ta, từ khi đến Tiên Giới đến nay là 6800 năm, cuối cùng cũng chấm dứt.”

Đổng Phi cảm thán, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt, dường như nghĩ tới mấy ngàn năm gian khổ phấn đấu của chính mình.

“Cùng đường rồi.”

“Sao vậy Phi ca, cùng đường là có ý gì?”

Dương Lục Lang sững sờ, chẳng lẽ Đổng Phi tìm được con đường để một bước lên trời rồi ư?

“Ah... Ha hả.”

“Tài sản ta dùng cả đời kiếm được phải để lại đây, vậy không phải cùng đường thì là cái gì?”

Dương Lục Lang và Dương Ngũ Lang sững sờ, ra là vậy, sao lại cảm thấy kích thích vậy nhỉ.

Đúng, không phải sỉ nhục, mà là kích thích, đánh cướp thành quả cả đời người khác trong một phút, quá kích thích!

“Được rồi, không nói nữa.”

“Tứ ca, có duyên thì sẽ gặp lại, hy vọng đến lúc đó, nghề nghiệp của ngươi đã thay đổi.”

Đổng Phi xoay người rời đi, gió lạnh gào thét, gã mặc quần cộc, độc hành trong gió lạnh.

“Ca, có phải chúng ta hơi tàn nhẫn hay không?”

“Đúng vậy Tứ ca, ta cũng thấy làm vậy với Phi ca hơi quá đáng.”

Lục Lang và Ngũ Lang đều lộ vẻ không đành lòng, đây chính là bằng hữu của bọn họ, nhưng lại bị cướp chỉ còn một cái quần cộc.

Dương Tứ Lang liếc nhìn Diệp Lăng, hận không thể nuốt sống tên khốn kiếp kia, tội lỗi này quá lớn, y gánh không nổi.

Đột nhiên biến cố bất ngờ xảy ra.

Viu!

Một thân ảnh giáng từ trên trời xuống, kẻ đó Tiên Lực cuồn cuộn, một cước đạp thẳng lên người Đổng Phi cách đó không xa.

Trong ánh mắt khiếp sợ của đám người Diệp Lăng, Đổng Phi bị đạp bay ngã xuống đất.

“Khốn kiếp! Thái Hư Thiên Cung khốn kiếp, cho ngươi cướp này!”

“Không ngờ đã khốn kiếp lại còn biến thái, thích lỏa thể, đánh chết ngươi này tên khốn!”

“Thảo phạt Diệp Lăng, thảo phạt Diệp Lăng!”

Đột nhiên, bốn năm đại hán phát điên tấn công Đổng Phi nằm trên đất.

“Này... Diệp Lăng, có vẻ người ta tìm ngươi kìa.”

Dương Tứ Lang nuốt nước miếng, có phải bọn họ nhận lầm người hay không, hơn nữa lúc này y còn cảm thấy cực kì thương tiếc Đổng Phi, gã quá đáng thương.

“Ah.”

Diệp Lăng cười lạnh, đám người Dương Tứ Lang sững sờ, chà chà, quả nhiên có phong phạm vương giả, đối diện biến cố mà mặt không đổi sắc.

“Hừ! Tên Diệp Lăng khốn kiếp người người muốn diệt, Đổng Phi ta tuyệt đối không cảm thông được với loại người như thế!”

“Đi thôi, ta không đành lòng chứng kiến cảnh này, người đáng thương tất có chỗ đáng trách.”

Diệp Lăng hiên nganng chính nghĩa nói những lời này, Dương Tứ Lang, Dương Ngũ Lang, Lục Lang, Hỏa Linh Nhi, bốn người khóe miệng co giật, mắt trợn to.

“Quá vô sỉ!”

Dương Tứ Lang vỗ đầu một cái, hít sâu một hơi, nhìn Đổng Phi đang bị đánh hội đồng không có sức đánh trả kia, lộ vẻ không đành lòng.

“Ca, chúng ta qua giúp đi!”

Dương Lục Lang nhìn trận thế kia, nghiến răng nghiến lợi nói!

Dương Ngũ Lang nghe vậy cũng rục rịch, Hỏa Linh Nhi cũng cầm trường kiếm hỏa hồng, nghiến răng nghiến lợi.

Đồ bị cướp của Hỏa Linh Nhi đã được Diệp Lăng trả lại, dù sao cũng đã thành tùy tùng của mình, để nàng cầm một thanh Tiên khí trung phẩm thì quá mất mặt.

“Đi à? Các ngươi đi đi, bị đánh chết thì các ngươi đáng đời.”

“Ngẫm lại đi, suy nghĩ cho kỹ, chúng ta là giặc cướp, là giặc cướp ghê tởm đấy!”

“Dù chúng ta chưa từng làm, nhưng Diệp Lăng nổi tiếng xấu, chúng ta nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.”

“Đánh chết cũng tốt, tên khốn kiếp dám hiểu lầm ta!”

Dương Tứ Lang cười lạnh, đi theo Diệp Lăng, nhanh chóng biến mất.

“Má! Trượng nghĩa đấy à?!”

“Đó là Tứ ca chính trực của chúng ta sao?”

“Tái kiến.”

Rầm rầm!

Mấy tên này nhanh trốn rất nhanh, bên kia, Đổng Phi liều mạng phản kháng.

“Khốn kiếp! Khốn kiếp!”

“Ta là người bị hại, các ngươi nhầm người rồi!”

Đổng Phi đứng lên, khuôn mặt như bảng pha màu, nước mũi kèm máu chảy ròng ròng.

Bốn, năm cường giả xung quanh đều ngây người, bọn họ không nhìn kỹ, kẻ đầu tiên xông lên đánh tên này nên bọn họ trực tiếp vọt theo.

“Ngươi không phải Diệp Lăng ư?”

Một gã Tiên Đế lúng túng hỏi, Đổng Phi nghe vậy thì lập tức sửng sốt.

“Diệp Lăng?”

Diệp Lăng, sao cái tên này quen thuộc thế, đột nhiên, Đổng Phi nghĩ tới kẻ vừa nói mình là chủ mưu.

“Đúng vậy, ngươi bị ai cướp cũng không biết à?”

“Ta cho ngươi biết, không rõ là thật hay giả, dù sao Diệp Lăng cũng một tên Tứ Kiếp sơ kỳ khốn kiếp, tự xưng là cường giả Thái Hư Thiên Cung!”

“Tên đáng chết ấy cướp mười vạn cực phẩm Tiên Thạch của huynh đệ ta, ta sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!”

Tiên Đế động thủ trước phẫn hận quát, hận không thể uống máu, lột da Diệp Lăng.

Đổng Phi cũng kích động, cả người không ngừng run rẩy.

“Khốn kiếp!”

“Lão tử bị lừa rồi, tài phú vạn năm của ta, khốn kiếp!”

Đến lúc này, gã rốt cuộc biết vì sao Dương Tứ Lang không chịu thừa nhận, vốn dĩ y cũng là bị ép!

Quay đầu nhìn, nào còn tung tích đám người Diệp Lăng nữa, chỉ còn gió lạnh thổi qua.

Gió xoa khuôn mặt, Đổng Phi cảm thấy vô cùng thê lương.

Gã quay người, nhìn đám gia hỏa hạ độc thủ với mình, Đổng Phi nở nụ cười khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Bình Luận (0)
Comment