Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1282 - Chương 1283: Chia Của

Chương 1283: Chia của

Trong một sơn động khá kín đáo, Diệp Lăng trốn trong góc kiểm kê chiến lợi phẩm lần này.

“Chà chà, tên kia đúng là một con dê béo!”

Diệp Lăng chép miệng, Đổng Phi không hổ là Tiên Đế Tử Khí Đại Nhật Cung, tài sản không ít chút nào.

Tính riêng cực phẩm Tiên Thạch đã có ước chừng hơn 30 vạn, có thể so với tài sản của một Vương Giả lãnh thổ trung đẳng.

Hơn nữa đơn đao kia còn là Tiên Khí cực phẩm không tồi, có giá trị không nhỏ.

Mặt khác, đan dược, tài liệu trong không gian giới chỉ cũng không phải số ít.

Có thể nói, tài sản của người này đã đạt gần 80 vạn cực phẩm Tiên Thạch, thậm chí có khả năng đến hơn 100 vạn.

“Ca, tại sao ta cảm thấy lòng mình không thoải mái.”

Dương Ngũ Lang lộ vẻ âm trầm, kích động qua đi, hiện tại chỉ còn hối hận.

Tại sao lại muốn đi theo tên khốn kiếp này, giờ thì hay rồi, tự dưng gánh tội thay người ta.

“Ha hả, các ngươi còn tốt chán, ta trực tiếp thành kẻ chủ mưu rồi đây.”

Dương Tứ Lang vỗ gò má của mình một cái.

Nhìn đi, Dương Tứ Lang ta chính trực đường hoàng, hiện giờ lại thành tướng cướp khốn kiếp.

Mấu chốt là chiến lợi phẩm còn chẳng thuộc về mình, quá thiệt thòi.

“Lần hành động này đã thắng lợi viên mãn, không tệ không tệ.”

“Các ngươi đều rất có tài, đặc biệt là Ngũ Lang Lục Lang, lột tả trọn vẹn sự hung hăng độc ác, tham lam không biết xấu hổ, đúng là thiên tài!”

Diệp Lăng chắp hai tay sau lưng đi tới, Dương Tứ Lang cắn răng nghiến lợi nhìn Diệp Lăng.

“Khốn kiếp, lão tử liều mạng với ngươi...”

Diệp Lăng trực tiếp ném ra 10 vạn cực phẩm Tiên Thạch chồng chất trên mặt đất, tản ra Tiên Khí dồi dào.

“Đây là phần của các ngươi, mấy người các ngươi phân chia dựa theo công lao đi, tiếp tục cố gắng.”

“Chế độ của chúng ta là làm càng tốt, nhận càng nhiều!”

“Sớm muộn cũng sẽ có một ngày các ngươi cưới được bạch phú mỹ, đi đến đỉnh phong nhân sinh!”

Diệp Lăng kích động vung tay lên, đối diện, Dương Tứ Lang há to miệng, cảm giác không thể mắng nên lời.

“Khụ khụ, đây là thành quả nỗ lực của chúng ta, cảm tạ!”

Sắc mặt Dương Tứ Lang lập tức đỏ lên, nhìn 10 vạn cực phẩm Tiên Thạch, tròng mắt tỏa sáng như là sói đói.

Mắng ư?

Mắng cái rắm, mắng Diệp Lăng vài câu cũng chẳng làm được gì, cùng lắm thì tâm lý thống khoái một chút mà thôi.

Bây giờ thì sao, đây chính là 10 vạn cực phẩm Tiên Thạch chân chân thực thực, đây mới là lợi ích thực tế nhất!

“Tứ ca!”

Khi tay Dương Tứ Lang sắp chạm đến 10 vạn cực phẩm Tiên Thạch, Dương Ngũ Lang và Dương Lục Lang đột nhiên đứng dậy.

Sắc mặt hai người vô cùng nghiêm túc, rồi vẻ cuồng nhiệt lặng yên tràn ngập đôi mắt.

“Tứ ca! Lần hành động này ta và Lục Lang lập công lớn, chúng ta dẫn theo mọi người cùng nhau xung phong tạo thế, liều mạng huyết chiến, 10 vạn cực phẩm Tiên Thạch nên chia phần nhiều cho chúng ta.”

“Còn ngươi chỉ trốn phía sau, sau đó xuất hiện cho có, ngươi lấy 5000 đi.”

Ngũ Lang và Lục Lang bắt đầu kêu la, Dương Tứ Lang lập tức trừng mắt.

5000?

Hai tên khốn này tham thế, 10 vạn cực phẩm Tiên Thạch mà chỉ cho mình 5000 thôi ư?

“Hai tên khốn kiếp các ngươi, vậy mà cũng nói ra được...”

Dương Tứ Lang run run chỉ vào hai huynh đệ, Hỏa Linh Nhi ngồi một bên trực tiếp đứng dậy.

“Lần hành động này thành công là nhờ ta thi triển mỹ nhân kế.”

“Ta hy sinh lớn như thế nhưng chỉ cần phân nửa, cũng chính là 5 vạn cực phẩm Tiên Thạch là được rồi.”

“Còn lại ba huynh đệ các ngươi phân đi.”

Hỏa Linh Nhi hào sảng vung tay, tam huynh đệ Dương gia thầm chửi bới.

“Ta nói này, bộ dáng các ngươi như vậy mà coi được à?”

“Nếu không phải nhờ uy danh của ta khiến cho Đổng Phi chủ động giao nộp tài sản thì bây giờ các ngươi có thể chia hoa hồng được chắc?”

“10 vạn cực phẩm Tiên Thạch này, ta chỉ cần 4 vạn, còn lại các ngươi phân đi!”

Tròng mắt Dương Tứ Lang đỏ lên, sau đó hung hăng đập Ngũ Lang Lục Lang đang muốn lên tiếng.

“Hai thằng nhóc này.”

“Lão tử nuôi các ngươi từ nhỏ đến lớn dễ dàng lắm sao.”

“Hiện tại các ngươi dám phản đối ta, cánh cứng rồi thì làm phản đấy hả?!”

Ngũ Lang Lục Lang ngây người, chẳng trách bọn họ cảm thấy mình dinh dưỡng không đủ, hòa ra khi còn bé đều bị tứ ca áp bức.

Mấy người trực tiếp tham gia hàng ngũ tranh đoạt Tiên Thạch, Ngũ Lang Lục Lang khoa tay múa chân.

“Diệp Lăng, yên tâm đi, lần sau chúng ta chắc chắn ra tay trước!”

“Đúng đúng đúng, ta cảm thấy hoạt động này rất tốt, có thể tôi luyện đạo tâm!”

“Đúng vậy, rất tốt cho tu vi.”

Dương Tứ Lang khinh miệt liếc nhìn hai huynh đệ, hai tên khốn kiếp, vì chút Tiên Thạch này mà dám phản bội.

Học ta đây này, đạo tâm vẫn ổn định!

Nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hơn nữa đãi ngộ công việc rất tốt, chỉ có kẻ ngu mới không theo ngành này.

Trong góc sơn động, Diệp Lăng nhìn mấy kẻ đang kích động này thì lắc đầu.

Đúng là đám nhà quê lần đầu lên tỉnh, mới cướp được bao nhiêu chứ, nếu bọn họ biết hắn đang giữ bao nhiêu tài sản, chắc sẽ lao vào cắn xé hắn.

Đột nhiên Diệp Lăng chấn động, có chút kinh ngạc đứng lên.

Cửa sơn động, một thân ảnh sừng sững đứng đó, khuôn mặt chấn động dại ra.

“Đổng Phi?”

Diệp Lăng thốt lên, thân ảnh ấy, không phải là Đổng Phi mặc quần đùi sao?

Hiện nay, toàn thân gã tràn đầy vết thương, khuôn mặt xanh tím, khóe miệng vương máu tươi, rõ ràng là vừa trải qua chiến trường.

“Phi ca?”

“Thật xin lỗi, xin hãy thông cảm.”

“Ta cảm thấy là người quen cũng rất tốt, quen thân tối thiểu sẽ thông cảm cho nhau đúng không?”

“Đây là vòng cổ của Phi ca nhỉ? Giao cho ta đi, không biết nó đáng giá mấy đồng tiền.”

“Đây là nhẫn của Phi ca đúng không?”

“Được rồi, Phi ca nhìn thấy chiếc nhẫn này cũng chỉ thương tâm, đợi sau khi ra ngoài thì bán lấy tiền đi.”

Mấy người Dương Ngũ Lang cao hứng bừng bừng, Đổng Phi nhìn mà choáng váng.

Khốn kiếp!

Một đám khốn kiếp!

Đó là gia sản của mình, vậy mà bọn họ ở đây chia của ư?

“Khốn kiếp!”

Đổng Phi hét to, lập tức vọt tới.

Đám người Dương Tứ Lang đánh rơi đồ trên tay xuống đất, trừng mắt há hốc miệng.

Sao ngươi lại ở đây?

“Tứ ca! Ngươi không nghĩa khí!”

Đổng Phi nhìn chòng chọc vào Dương Tứ Lang, Dương Tứ Lang lộ vẻ hổ thẹn.

Thôi rồi, sắp bị mắng rồi!

Bảo bối đầy đất này đều là của người ta.

Không được, hay là giết luôn thằng nhóc này nhỉ?

Dương Tứ Lang chấn động, suýt nữa tát chết chính mình.

Sao y lại nghĩ vậy chứ.

“Tứ ca, ngươi thật không nghĩa khí!”

“Có tổ chức như vậy, sao không cho ta gia nhập!”

Đổng Phi nghiêm túc nói, đám người Dương Tứ Lang choáng váng tập thể.

Bình Luận (0)
Comment