Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1283 - Chương 1284: Tân Tổ Chức

Chương 1284: Tân tổ chức

Nửa tiếng sau, Diệp Lăng đỡ trán im lặng nhìn Đổng Phi.

Người này được nước làm đến cùng, tay cầm đơn đao, ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề.

Đành chịu thôi, gã ta kêu khóc đòi vào tổ chức của Diệp Lăng, Diệp Lăng có thể làm sao được, chỉ có thể giữ lại 20 vạn cực phẩm Tiên Thạch làm tiền thế chấp, miễn cưỡng thu tên tay sai siêu cấp này.

Má!

Diệp Lăng vỗ ót, việc này chẳng vui gì cả.

Nhưng nếu để người khác biết được, chắc chắn sẽ muốn đập chết tên Diệp Lăng khốn kiếp giả nhân giả nghĩa này.

Trong chúng thần đại chiến lần này, cấp bậc Tứ Kiếp đỉnh phong đã là đứng đầu, lại còn đính kèm danh tiếng Tử Khí Đại Nhật Cung.

Nếu xảy ra giao chiến, một mình Đổng Phi cũng có thể lật ngược thế cục cuộc chiến!

“Tứ ca, sao ngươi không nói sớm mình là thuộc hạ của Diệp Lăng, không thì ta đã chẳng hiểu lầm.”

Đổng Phi cầm đơn đao kích động nói, tròng mắt tỏa sáng.

Vừa rồi ở bên ngoài, gã đã đánh mấy tên hành hung gã một trận.

Đương nhiên đám người đó đánh nhầm gã nên giờ không phản kích, nếu không, chắc chắn gã đã chết rồi.

Sau đó Đổng Phi bò dậy, suy nghĩ một chút, cuối cùng dùng phương thức liên lạc đặc thù trong cung để tìm được sơn động này.

Khi nhìn thấy của cải của mình trên mặt đất, gã cảm thấy mình đã được thông não.

Nghề này rất tốt, không cần vốn, chỉ cần dám mạo hiểm, thành quả sẽ lớn kinh người.

Chà chà, rất có tiềm năng, chẳng trách Dương Tứ Lang chính trực hiên ngang cũng gia nhập.

“Được rồi, nhanh ra ngoài cướp đường đi.”

Diệp Lăng đen mặt xua tay nói, Đổng Phi nghe vậy thì tròng mắt tỏa sáng.

Ngũ Lang, Lục Lang cùng với Hỏa Linh Nhi cũng vô cùng kích động, bọn họ lại được làm việc rồi.

Được làm việc thì sẽ được chia hoa hồng!

Viu!

Mấy người bay nhanh ra ngoài.

Diệp Lăng thấy vậy thì chỉ có thể bật cười, đám người gì đây.

Sao hắn lại có cảm giác mình là thiện nhân chín đời, còn mấy tên vừa bay ra ngoài mới là hảo hán Lương Sơn chân chính vậy?

Dưới chân núi, ba Tứ Kiếp Tiên Đế hậu kỳ khẩn trương bước đi.

“Nghe nói trên con đường này có cướp!”

“Không phải nghe nói, mà là chắc chắn, không biết bao nhiêu người đã gặp xui xẻo ở đây.”

“Hơn nữa nghe nói tên cướp kia rất kinh khủng, đã từng giết hai cường giả Tứ Kiếp đỉnh phong.”

“Cái gì? Ta nghe nói tên cướp đó là Cửu Kiếp Tiên Đế, không rõ làm cách nào trà trộn vào đây, dựa vào đánh cướp để làm giàu.”

“Các ngươi nói gì vậy? Ta nghe nói đó là quái vật, cực kì mạnh mẽ, cả người không lông.”

“Ta nghe nói...”

Ba Tiên Đế bàn tán xôn xao, phát huy nhuần nhuyễn truyền thống tốt đẹp của dân tộc Hoa Hạ, bát quái tung giời.

“Oanh!”

Đột nhiên, 3 nam 1 nữ lao ra, bọn họ rút đao cầm thương, vô cùng dữ tợn.

Má nó, tới thật kìa!

Ba tên Tứ Kiếp Tiên Đế hậu kỳ ngây người, không ngờ lại có cướp thật.

Nhưng có phải đám cướp này hơi sai so với lời đồn rồi không?

Ba Tứ Kiếp hậu kỳ, một Tứ Kiếp đỉnh phong, chỉ vậy thôi mà cũng hoành hành lâu như vậy ư? Chưa bị người ta triệt phá ư?

“Núi này do ta mở, đường này do ta làm, muốn đi qua đường này, để lại...”

Dương Lục Lang hét to, tay cầm trường thương.

Nhưng y còn chưa nói xong, đột nhiên đầu trúng một cái tát.

“Lằng nhằng, toàn mấy câu dài dòng vô dụng.”

Đổng Phi cầm đơn đao, cười dữ tợn nhìn ba tên kia.

“Giao Tiên Thạch bảo bối ra đây, nếu không, lão tử sẽ động thủ.”

Ở nơi không xa, Diệp Lăng và Dương Tứ Lang nhìn nhau, cảm giác bất lực lan tràn.

Nhanh như vậy đã nhập vai, hình như Đổng Phi mới thật sự là thiên tài ngành này!

“Đi thôi, ta cảm thấy chắc chắn lát nữa sẽ giao chiến!”

Diệp Lăng vỗ bả vai Dương Tứ Lang, Dương Tứ Lang gật đầu, tròng mắt phát sáng.

Quả nhiên, chưa nói được ba câu đã trực tiếp chiến đấu.

Khi Dương Tứ Lang vọt tới thi triển Thất Tinh Thiên Thương, ba tên xui xẻo kia không có cơ hội phản kháng, lập tức bị năm tên cướp như lang như hổ này đánh bay.

20 phút sau, ba người mặc quần đùi khóc không ra nước mắt rời khỏi con đường hung danh lan xa này.

Trong sơn động, Diệp Lăng kiểm kê tài vật, trực tiếp lấy đi phân nửa, vẫn còn lại một lượng tài phú khổng lồ, năm người kia ánh mắt lóng lánh.

Nếm được ngon ngọt, năm người kích động phát điên.

Kết quả bọn họ chia của không đều, suýt nữa nội chiến, cuối cùng Diệp Lăng phải đứng ra phân chia bảo bối cho mấy người này.

Một ngày sau, Diệp Lăng nằm trong sơn động, chân bắt chéo, tự do tự tại.

Còn năm tên kia đã chạy ra ngoài từ khi trời còn chưa sáng, vô cùng chuyên nghiệp.

Chỉ trong vẻn vẹn một ngày, năm tên này đã cướp được 3 chuyến.

Sau mỗi lần đều phái Dương Ngũ Lang mang đồ tới, còn bọn họ tiếp tục chờ đợi, mang theo lý niệm cao thượng quyết không buông tha bất cứ một ai.

“Diệp Lăng Diệp Lăng! Trúng mánh rồi!”

Đột nhiên, Dương Lục Lang vô cùng kích động chạy tới, Diệp Lăng lập tức bật dậy.

Ah.

Không thể không công nhận hiệu suất làm việc của đám người này thật mạnh mẽ!

Hiển nhiên đám người gặp họa cũng nhiều không đếm xuể.

Mới đến buổi trưa mà đã xong vụ cướp thứ tư.

“Ba Tứ Kiếp hậu kỳ, tổng cộng 10 vạn cực phẩm Tiên Thạch và vài món đồ nữa, cho ngươi này, ta đi trước đây!”

Dương Lục Lang trực tiếp ném đồ lên mặt đất, xoay người muốn đi.

“Lục Lang, muốn chết hả?”

Diệp Lăng nhếch miệng cười, tên này nghĩ hắn là thằng ngốc à?

Ba cường giả Tứ Kiếp Tiên Đế hậu kỳ mà chỉ có 10 vạn Tiên Thạch thôi sao?

“Ồ, ta nhớ sai rồi, còn 10 vạn nữa, ta để quên trong túi của mình.”

Dương Lục Lang xấu hổ cười, lại lấy ra 10 vạn.

“Chà chà, đã từng nghe nói đến mười đại cực hình Mãn Thanh chưa?”

Ầm ầm, lại thêm 5 vạn cực phẩm Tiên Thạch.

“Biết lăng trì không? Chính là ba nghìn đao xẻo thịt...”

Còn chưa dứt lời, 3 vạn cực phẩm Tiên Thạch lại tuôn ra.

“Ca, hết thật rồi!”

Dương Lục Lang khổ sở, thật sự không còn nữa rồi.

Không thể bỏ ra thêm nữa, không thì tiền của y cũng bị Diệp Lăng thu hết.

“Được rồi, nếu có lần sau, ta sẽ tịch thu tài sản của ngươi mang ra chia hoa hồng.”

Diệp Lăng khoát tay áo, lúc này Dương Lục Lang mới thở ra.

Đúng lúc này, Dương Ngũ Lang đột nhiên hoảng hốt chạy tới.

“Diệp Lăng! Không xong, xảy ra chuyện rồi!”

Gặp chuyện không may ư?

Chuyện gì, chẳng lẽ gặp kẻ khó chơi rồi hả?

“Không xong, không xong, đại quân đánh tới rồi!”

Dương Ngũ Lang bối rối, đầu đầy mồ hôi.

Bình Luận (0)
Comment