Đại quân!
Đại quân gì?!
Diệp Lăng không hiểu gì cả, trong chúng thần chi chiến còn có đại quân à?
“Từ từ mà nói, ngươi bối rối cái rắm.”
Diệp Lăng nói, bối rối cái gì, dù trời sập thì kẻ cao chết trước, cần bối rối như thế không?
“Diệp Lăng, trước đó ngươi cướp của bao nhiêu người vậy, má ơi, một đoàn người đen thùi lùi, nhất định phải đến hơn trăm Tiên Đế!”
Dương Ngũ Lang nuốt nước miếng, khuôn mặt lộ vẻ chấn động, nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, y vẫn còn run đây.
“Ta từng cướp bao nhiêu người thì liên quan gì đến đại quân, sao ngươi phải hốt hoảng như thế.”
“Khốn kiếp, chẳng lẽ ý ngươi là ý đó?”
Diệp Lăng trừng mắt, Dương Ngũ Lang vội vàng gật đầu, đúng đúng, ngươi nghĩ đúng hướng rồi đấy.
“Mẹ nó, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Diệp Lăng vỗ đùi, la hoảng lên, lần này chọc tổ ong vò vẽ rồi.
Những ngày gần đây, số người bị hắn và mấy tên này cướp không phải số ít, tối thiểu cũng phải 30 cường giả trở lên.
Nay báo ứng tới rồi, đám Tiên Đế bị cướp mỗi người kiểu gì chẳng có vài ba bằng hữu, giống như Hỏa Linh Nhi trước đây mang theo tam huynh đệ Dương gia đến báo thù!
Nếu những người kia hợp sức lại, vậy chẳng phải sẽ thành đại quân hay sao?!
Dù Diệp Lăng hắn có ba đầu sáu tay thì cũng không phải là đối thủ của hơn trăm Tiên Đế, bọn họ tổng cộng có 6 người, nhưng dù thế thì cũng phải chết thảm nơi này.
“Diệp Lăng, làm sao bây giờ?!”
Dương Ngũ Lang hốt hoảng, sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ?
Diệp Lăng cướp thì cướp đi, báo danh cái rắm.
Các ngươi xui xẻo thì bị cướp thôi, vậy mà giờ còn dám tới báo thù.
Các ngươi mà giết hết bọn ta, vậy sau này còn ai dám theo nghề nữa!
“Sợ cái gì?! Đi theo ta!”
Diệp Lăng vung tay lên, nếu không thể tránh né, vậy phải dũng cảm nghênh đón, chúng ta là nam tử hán chân chính!
Dương Ngũ Lang và Dương Lục Lang ngạc nhiên nhìn Diệp Lăng không sợ hãi chút nào, thiệt hay giả vậy?
Hắn nghĩ mình vô địch à?
Mặc kệ nó, dù sao Diệp Lăng cũng là người cầm đầu, dù trời sập thì tên khốn kiếp này cũng sẽ bị đập chết trước.
Bên ngoài sơn động, trên sơn đạo, đoàn người đông đúc hơn trăm Tiên Đế đang bao vây Dương Tứ Lang, Đổng Phi và Hỏa Linh Nhi. Bọn họ lớn tiếng kêu gào.
“Khốn kiếp! Lăn ra đây cho lão tử, dám cướp mà không dám nhận à.”
“Đúng, các huynh đệ cứ mắng đi, ta không tin người Thái Hư Thiên Cung lại là rùa rụt đầu!”
“Ai có thể cho ta biết, vì sao Dương Tứ Lang và Đổng Phi Tử Khí Đại Nhật Cung lại ở đây hay không?!”
“Chắc là người bị hại thôi, cũng bị Diệp Lăng cướp.”
“Ai, tên khốn kiếp đâu rồi, mau trả đồ cho lão tử!”
“Người bị hại cái píp, hai tên này cũng là cướp, bọn họ cướp đồ của lão tử.”
“Giết! Giải quyết ba kẻ này trước, nam giết, nữ làm đi!”
Một đám cường giả kêu gào loạn xạ, sắc mặt ba người Dương Tứ Lang trắng bệch.
Đáng chết, lại bị gán tội rồi.
Biết ngay mà, cái nghề kiếm tốt thế này sao có thể thoải mái như vậy, giờ hay rồi, bị báo ứng rồi!
Chẳng khác gì Minh Giáo trên Trái Đất bị 6 đại môn phái vây công trên đỉnh Quang Minh, thế trận cực kì hoành tráng!
“Chúng ta có nên rút lui không?”
Dương Tứ Lang nuốt nước miếng, sợ hãi nói, thế trận này làm y sợ quá.
Không chỉ hắn, dù Dương Thất Lang tới đây, đối mặt nhiều cường giả như vậy có lẽ cũng phải chạy vội.
“Chạy... nhanh.”
“Nên chạy từ lâu rồi.”
Đổng Phi hừ một cái, sắc mặt đột nhiên kích động.
“Mau nhìn kìa, tên kia đến rồi!”
“Tôn tử! Tới đây, tiểu gia ta đấu với ngươi, ta chấp ngươi hai tay hai chân, tới đây, ta sẽ cắn chết ngươi!”
“Súc sinh, làm lão tử phải mặc quần cộc đi nghìn dặm đường!”
“Ngươi mà là nam nhân sao? Lão nương phải dùng ba mảnh lá che thân chạy tám trăm dặm, mẹ nó, ta đã muốn tự sát luôn rồi!”
“Các huynh đệ, xông lên, chém chết tên khốn kiếp kia!”
Cách đó không xa, Diệp Lăng mỉm cười mang thêm hai tên run lẩy bẩy đi về hướng này.
Đám người Dương Tứ Lang thấy vậy thì vội vã chạy lại, mặc kệ thế nào, phải tập hợp với Diệp Lăng trước.
Dù đánh nhau thì chắc phải giết Diệp Lăng cầm đầu trước đúng không, chuyện này chắc không quan hệ đến bọn họ đâu nhỉ?
Diệp Lăng gật đầu với bọn họ, sau đó nhìn bốn phía, chà chà, người không ít chút nào.
Hơn trăm Tứ Kiếp Tiên Đế, dù Ngũ Kiếp Tiên Đế tới đây thì cũng sẽ bị chiến thuật biển người giẫm bẹp.
“Tới đủ chưa?”
Diệp Lăng khoát tay áo, mỉm cười nói.
Khí thế giương cung bạt kiếm tan vỡ, đám cường giả đều choáng váng.
“À... rồi.”
Một gã Tiên Đế chân thành đáp, người khác cũng gật đầu liên tục.
“Ừm, nếu không có chuyện gì thì về đi.”
Diệp Lăng xua tay, trái tim mọi người bỗng nhiên co lại, cảm thấy hít thở không thông.
Khốn kiếp, ngươi phải vô tư thế nào thì mới bảo bọn ta trở về, ngươi nghĩ chúng ta đến đùa giỡn à?
Kết quả thật sự có vài kẻ không thông minh lắm xoay người rời đi, rồi bị người xung quanh kéo lại.
“Khốn kiếp, ngươi muốn chết à? Đến giờ còn chơi mồm mép!”
“Ngươi sợ chưa? Ha ha, không ngờ tên khốn ngươi cũng có ngày hôm nay!”
“Hôm nay ta mà không đánh chết ngươi, ta sẽ cùng họ ngươi, khốn kiếp!”
“Các huynh đệ, không cần nhiều lời, giết hắn đi!”
Đám nạn nhân và người nhà nạn nhân phát cuồng, đám Dương Tứ Lang run lên.
Diệp Lăng xua tay, chúng Tiên Đế tạm ngừng lại.
“Các ngươi nguyện ý trả lại tài phú trong tay không? Hãy nói lời thật lòng.”
Diệp Lăng nhìn đám người Dương Tứ Lang nghiêm túc nói.
Mấy người vội vàng lắc đầu, nếu nói thật lòng thì chắc chắn là không.
“Vậy các ngươi sợ cái gì?”
“Kẻ chặn tài lộ của ta chẳng khác gì hung thủ giết cha mẹ!”
“Bọn họ chặn tài lộ của các ngươi thì chính là cừu nhân giết cha các ngươi, gặp cừu nhân mà không thù hận, lại còn run rẩy, kinh sợ thế à?!”
Diệp Lăng chỉ đám người Dương Tứ Lang chửi ầm lên, đám Tiên Đế vây xung quanh choáng váng.
Đây là động viên đại hội à?
“Còn nữa, ta hỏi các ngươi, làm cướp có thoải mái không?”
Diệp Lăng lại hô, mấy người liền vội vàng gật đầu.
Nói nhảm, sao lại khó chịu, kiếm tiền nhanh, còn được tỏ ra thượng đẳng, cực kì thống khoái.
“Đúng vậy.”
“Đám người kia tới đây để đưa tiền cho chúng ta.”
“Bình thường muốn tìm bọn họ cũng không được, hiện tại tự dâng mình tới cửa, các ngươi kinh sợ cái gì chứ!”
Diệp Lăng đen mặt, chỉ thẳng mặt chửi ầm lên.
Thế cục lập tức xoay ngược.
Đám người Dương Tứ Lang nóng máu, ánh mắt nhìn hơn trăm Tiên Đế xung quanh lóe lên hàn quang khủng bố.