Lời nói của Diệp Lăng làm bọn họ đổi tính trong nháy mắt.
Mềm yếu ư?
Cái rắm a!
3 ngày qua chúng ta ở đây cướp của bao nhiêu người, chỉ chờ con mồi đến cửa, bây giờ nhiều con mồi tự đưa tới cửa như vậy, thế mà lại sợ.
Sợ cái gì, đó đều là tiền cả a!
Một trăm Tiên Đế, dù một người chỉ có hai vạn cực phẩm Tiên Thạch, cộng lại cũng đến hai triệu cực phẩm Tiên Thạch.
Dù Diệp Lăng lấy một nửa, năm người bọn họ cũng có thể được chia mỗi người 20 vạn cực phẩm Tiên Thạch.
Cộng thêm Tiên khí, đan dược, thiên tài địa bảo, má ơi, không dám tính nữa!
“Làm một chuyến lớn, tiết kiệm tối thiểu hơn trăm năm khổ tu!”
“Đúng vậy, tu luyện vốn là việc đi giữa lằn ranh sinh tử, nghịch thiên vốn không dễ dàng, chuyện này thì tính là cái gì.”
“Đến đây đi! Dương gia huynh đệ ta chẳng sợ gì, chỉ sợ nghèo, xông lên!”
Đổng Phi, huynh đệ Dương gia và Hỏa Linh Nhi đều điên cuồng, cắn răng nghiến lợi rống giận.
Toàn bộ tràng diện tĩnh mịch, tất cả Tiên Đế đến đây thảo phạt Diệp Lăng đều choáng váng.
Những người này điên à?
Đối mặt hơn trăm cường giả, dù liên thủ lại, dù là Lục Kiếp Tiên Đế thì cũng bị nghiền chết.
Bọn họ không sợ chết đến mức nào thì mới có thể ngu ngốc đến trình độ này, sao lại nghĩ đến chuyện phản kích cướp đoạt?
“Các ngươi bị thiểu năng à?!”
“Hay nghĩ mình đang nằm mơ?”
“Sáu tên yếu ớt các ngươi mà muốn đối kháng với chúng ta ư?”
Một gã Tứ Kiếp Tiên Đế hậu kỳ đi ra, thần sắc dữ tợn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.
Diệp Lăng thấy vậy thì cũng bước lên, lắc đầu nhìn Tiên Đế đối diện.
“Ngươi ư?”
“Có tư cách gì kêu la om sòm trước mặt chúng ta?”
“Tứ Lang, giết hắn đi!”
Diệp Lăng nhàn nhạt ra lệnh, hắn truyền âm muốn Dương Tứ Lang ra hết toàn lực, không thể lưu thủ!
Viu!
Ngay sau đó, trong hư không, từng vì sao rực rỡ lập tức hiện lên, tản ra tinh quang rực rỡ như mặt trời thứ 2!
Thất tinh tề tụ, Dương Tứ Lang vừa ra tay đã ngưng tụ ra thất tinh, uy lực tinh quang không ngừng bùng lên, tản ra lực lượng khủng bố.
Ầm!
Lực lượng Thất Tinh phi thẳng vào trong bàn tay Dương Tứ Lang, sau đó ngưng tụ thành hình!
Hư ảnh một thanh trường thương dài đến mười trượng nằm trong tay Dương Tứ Lang, tản ra sát khí lành lạnh, mũi thương lóe lên phong mang.
“Chết!”
Dương Tứ Lang gầm lên, trường thương ầm ầm chuyển động, giờ khắc này, hư không chấn động, Tiên Khí bạo loạn.
Trường thương quét ngang hư không, lao về phía Tứ Kiếp Tiên Đế hậu kỳ đang vô cùng kinh hãi ở đối diện.
Khi trường thương lướt đi, hơn trăm Tiên Đế hoàn toàn biến sắc, lập tức lui lại.
“Nhanh! Mau lui lại!”
“Thật đáng sợ, đây không phải Thất Tinh Thiên Thương hay sao?”
“Ta không đỡ được, một kích này có thể lấy mạng ta.”
“Không chỉ ngươi, dù là Tứ Kiếp đỉnh phong thì cũng không có mấy người đỡ được một thương này!”
Trường thương lao đến, cường giả Tứ Kiếp hậu kỳ rống to, tay nắm chặt giáng quyền về phía trường thương.
Quyền phong áp bách, hư không không ngừng nổ đùng đùng như đốt pháo.
Ngay sau đó, thương quang hoàn toàn bao phủ Tiên Đế đối địch, thương quang chói mắt chiếu rọi tận trời, khiến mọi người không nhịn được phải nhắm mắt lại.
Gió thổi qua, khi mọi người mở mắt, Tiên Đế ban nãy đứng ra chỉ trích đám người Diệp Lăng đã nằm trên đất, hai mắt mở to, không còn khí tức.
Trên ngực gã có một vết thương đáng sợ xuyên thấu lồng ngực, có thể thấy rõ ràng nội tạng của gã đã bị xoắn nát.
Mọi người đều kinh hãi, không nhịn được lùi lại một bước, rợn cả tóc gáy.
Dương Tứ Lang quá mạnh, chỉ một thương đã có thể giết được một Tứ Kiếp Tiên Đế hậu kỳ, gã không hề có sức đánh trả, trong nháy mắt đã nằm chết ở đây.
Phải biết rằng, trong chúng thần đại chiến, tuyển thủ có thể đi vào đây đều là nhân vật ngạo thị quần hùng.
Nhưng trong hoàn cảnh đặc thù như thế, lại vẫn có kẻ giết người đơn giản như ăn cơm uống nước vậy, quá kinh khủng.
“Các huynh đệ đừng sợ, chúng ta cùng nhau xông lên, ta không tin hắn có thể diệt sạch toàn bộ chúng ta!”
Đột nhiên, một cường giả Tứ Kiếp hậu kỳ cắn răng đứng ra, gã vung tay lên, cố nén sợ hãi trong lòng.
Đúng vậy, cùng nhau xông lên, bọn họ có thể giết được bao nhiêu chứ?
“Giết được bao nhiêu thì ta không biết, nhưng ngươi chắc chắn sẽ chết!”
Diệp Lăng cười lạnh, chỉ một điểm, ngay sau đó, trong hư không xuất hiện một thanh trường thương.
Ầm!
Lôi đình bao phủ Thẩm Phán Chi Thương, tản ra thần uy, tràn đầy khí tức hủy diệt.
“Giết ngươi, chỉ cần một thương mà thôi!”
Diệp Lăng cười nhạt, hai tròng mắt huyễn hóa, đồng tử đột nhiên hóa thành vòng xoáy tràn ngập lôi đình.
Vù vù!
Lực lượng vô hình đánh vào đầu cường giả kia, đó là lôi sát, là thần thông Diệp Lăng đã lâu chưa dùng.
Lúc trước khi tu luyện dưới Thái Hư Thần Thụ, Lôi Vực chất biến, tương ứng, lôi sát quỷ dị cũng đã lột xác thành công.
Công kích tinh thần tựa như một thanh lợi kiếm vô hình hung hăng đánh vào trong đầu cường giả kia.
Crắc crắc!
Công kích tinh thần vừa tiến vào đầu gã liền lập tức điên cuồng phá hủy, hủy diệt tất cả.
“A! A! Chuyện gì vậy?!”
“Đầu của ta! Đầu ta đau quá, cứu ta, cứu ta!”
Gã căn bản không phòng bị chút nào, lúc này gã ngã xuống đất điên cuống hét lên, sắc mặt trắng bệch, tinh thần như sắp tan vỡ.
Tất cả Tiên Đế choáng váng, trừng mắt nhìn một màn trước mắt.
Chuyện gì đã xảy ra?!
Tại sao lại đột nhiên ngã xuống thống khổ kêu rên như vậy?!
Tên này có phải đồng bọn của đám cướp đến đây để gây áp lực hay không?
Lúc này, trong hư không, Thẩm Phán Chi Thương chuyển động.
Viu!
Trường thương xé rách hư không, từ trên trời giáng xuống, uy thế mạnh mẽ!
Mọi người trừng mắt nhìn Thẩm Phán Chi Thương đâm lên người cường giả đang kêu rên không ngừng trên mặt đất.
Ầm!
Máu bắn ra, tràng diện thảm liệt.
Kẻ đang giãy giụa kia run lên một cái, rồi bất động.
Khí tức của gã từ từ biến mất.
Một thương, chỉ một kích!
Diệp Lăng cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn khắp bốn phía.
“Còn ai nữa không, ra đi!”
Ông!
Hắn cầm Diệt Tiên Kiếm, kiếm quang lan ra, mang theo huyết quang ban bác, bao quanh thân thể Diệp Lăng.
Giờ khắc này, trông hắn giống như Tử Thần!