Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1304 - Chương 1305: Trời Không Dám Nhận

Chương 1305: Trời không dám nhận

Kiếm quang lao đi như sao băng, xuyên qua lồng ngực Mộ Dung Trường Ca, để lại một thương hẹp dài.

Mộ Dung Trường Ca lui trăm bước mới dừng lại được, gã cúi đầu nhìn vết thương trên ngực chính mình.

Vết thương trên lồng ngực rất nhỏ, chỉ như một đạo hồng tuyến, nhưng máu tươi điên cuồng trào ra.

Đối diện, Diệp Lăng lắc đầu nhìn Mộ Dung Trường Ca, cười lạnh một tiếng.

Đột nhiên, trong mắt gã tràn ngập sát khí bạo ngược, lực lượng khuếch tán.

“Ngươi có thể kiêu ngạo vì đã tổn thương được ta!”

Mộ Dung Trường Ca hít sâu một hơi, nhìn Diệp Lăng, nhếch miệng nở nụ cười.

Nụ cười lành lạnh, gã nhấc đao.

Ầm!

Trong nháy mắt, một Huyết Long dữ tợn phóng ra từ đơn đao trong tay gã bay lên trời, di chuyển trong hư không, giương nanh múa vuốt.

Huyết sắc trong đôi mắt Mộ Dung Trường Ca càng thêm nồng đậm, thậm chí còn tỏa ra tia sáng khiếp người.

“U Minh Giới, hàng lâm!”

Ầm!

Ngay sau đó, từng luồng huyết quang lặng yên phóng ra từ nền đất quanh thân Mộ Dung Trường Ca, phiêu đãng trong không trung.

Huyết quang ngưng tụ thành những bàn tay đỏ ngòm, năm ngón không ngừng cào cấu, lực lượng đáng sợ vậy mà cào nát cả hư không.

“Diệp Lăng, ngươi ép ta tới mức này, ngươi có thể kiêu ngạo rồi!”

“Dù ngươi chết thì cũng là chết vinh!”

Mộ Dung Trường Ca cười dữ tợn, giơ đơn đao lên, ánh đao đỏ ngòm cắt qua đại địa, để lại những vết thương trên mặt đất khô khốc.

Vù vù!

Đơn đao trong tay Mộ Dung Trường Ca bay múa, bàn tay đỏ ngòm lập tức bao vây Diệp Lăng.

Sát khí bạo ngược bao trùm Diệp Lăng.

Diệp Lăng thở ra một hơi, mỉm cười nhìn Mộ Dung Trường Ca, nụ cười vô cùng lạnh lùng.

“Mộ Dung Trường Ca, thủ đoạn như vậy mà đòi giết ta ư?”

“Ngươi quá coi trọng mình rồi đấy.”

Đùng!

Ngay sau đó, Diệp Lăng giẫm chân một cái, Lôi Vực hiện lên, bao phủ vạn dặm, lôi đình không ngừng nhảy múa, trực tiếp tấn công những bàn tay đỏ ngòm kia.

Lôi đình tràn ngập, huyết quang ngập trời!

Giờ khắc này, chiến trường giữa hai người hấp dẫn ánh mắt của đám Tiên Đế xung quanh.

Hầu hết các bảo bối đã có chủ, chỉ còn vài món vẫn đang bị tranh đoạt, đa số Tiên Đế đã dừng tay.

Cho nên, lúc này trong di tích chiến trường thượng cổ chỉ có ba chiến trường hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất.

Diệp Lăng vs Mộ Dung Trường Ca!

Dương Thất Lang vs Hùng Sư!

Tiểu Thiên Hoàng vs Ngô Tài Thần!

Sáu cường giả thi triển toàn lực, thể hiện uy thể của bọn họ.

Ầm!

Huyết Thủ trong hư không vồ một cái, bắt lấy lôi đình đang nhảy múa kia, sau đó kéo lấy như muốn nhổ tận gốc.

Răng rắc!

Lôi đình lập tức tan biến, giờ khắc này, Lôi Vực dưới chân Diệp Lăng lâm vào hạ phong.

“Diệp Lăng, nạp mạng đi!”

Viu!

Mộ Dung Trường Ca bay lên, lướt giữa không trung, đơn đao trong tay vung cao.

Grào!

Sau lưng Mộ Dung Trường Ca, Huyết Long bay theo ánh đao lao vào hư không.

Long nhãn băng lãnh tản ra sát khí vô tận, thần uy lẫm lẫm!

“U Minh Long Trảm, giết!”

Mộ Dung Trường Ca rống to, hai cánh tay bỗng nhiên tăng vọt, ẩn chứa lực lượng vô biên, cầm đơn đao chém một cái.

Ầm ầm!

Ánh đao sắc bén bao vây huyết sắc lao về phía Diệp Lăng.

Khi ánh đao giáng xuống, Huyết Long cũng điên cuồng lao đi.

Ba!

Long vĩ uốn lượn, hư không như sắp bị quát vỡ nát.

“Xong rồi, Diệp Lăng chắc chắn sẽ chết!”

“Nói nhảm, Diệp Lăng chỉ là Tứ Kiếp trung kỳ, còn Mộ Dung Trường Ca đã là Tứ Kiếp đỉnh phong, thắng thua không cần bàn cãi.”

“Tứ Kiếp Tiên Đế đỉnh phong bình thường sao có thể ngăn cản cường giả đứng thứ 6 trên chúng thần bảng, huống chi kẻ đối đầu lại là Diệp Lăng!”

Tiên Đế vây xem đều lắc đầu, hiển nhiên bọn họ không hề tin tưởng Diệp Lăng.

Một bên khác, trong trận doanh Thái Hư Thiên Cung, các cường giả lộ vẻ ngưng trọng.

“Làm sao bây giờ, có cứu hay không?!”

“Đúng vậy, Diệp Lăng và Ngô Tài Thần đều là người Thái Hư Thiên Cung ta.”

“Cứu ư? Cứu bằng cách nào?!”

“Bọn họ đánh vì ân oán cá nhân, nếu chúng ta thật sự xông tới, vậy Di Vong Cung và Thất Tài Điện chắc chắn sẽ phản công, tình thế đó không có lợi với đại cục.”

“Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào chính bọn họ, hy vọng bọn họ có thể thắng!”

Xèo xèo xèo!

Đao của Mộ Dung Trường Ca điên cuồng cắt nát tất cả, dù là hư không thì cũng hoàn toàn vỡ nát.

Khí thể màu xám tro tràn ra từ khe nứt, lượn lờ trong trời đất.

Ánh đao chưa đến, đao phong đã tới trước!

Diệp Lăng căng thẳng, đao phong không ngừng cắt xé quanh thân hắn, cực kì sắc bén, nó còn xé nát góc áo Diệp Lăng.

Thân ảnh huyết sắc Cự Long đã càng ngày càng gần!

Ánh đao mạnh mẽ cũng tới sát.

“Mộ Dung Trường Ca!”

“Bổn tọa sẽ cho ngươi xem, dù là ông trời thì cũng không dám thu ta, huống chi là ngươi!”

Diệp Lăng rống to, chân giẫm một cái, vọt thẳng về phía ánh đao.

“Trời ạ, Diệp Lăng điên rồi!”

“Điên rồi điên rồi, hắn nhất định là điên rồi, sao không né mà còn xông tới!”

“Đáng chết, tên này điên rồi!”

Trong lúc tất cả mọi người đang khiếp sợ, kiếm trong tay Diệp Lăng đột nhiên nâng lên.

“Nhất Kiếm Trảm Tam Sinh, giết!”

Vù vù vù!

Trong hư không, ba đạo kiếm quang tỏa ra thất thải thần quang xuất hiện, kiếm quang tán loạn đột nhiên ngưng tụ cùng nhau.

Vù vù!

Kiếm quang ngưng tụ thành một thanh lợi kiếm khổng lồ dựng thẳng lên trời!

Trường kiếm trong hư không hung hăng chém xuống.

Ầm!

Huyết Long xông đến trước, ngay sau đó, kiếm quang vô song chạm đầu rồng, chém ra vô số khe nứt đáng sợ.

Răng rắc răng rắc!

Vết rạn tràn ngập toàn thân Huyết Long!

“Diệp Lăng, dù hôm nay Thiên Vương lão tử tới đây thì ngươi cũng phải chết!”

Mộ Dung Trường Ca ngửa đầu rống to, giờ khắc này, hai người tỏa ra sát khí đạt tới cực hạn.

“Chết đi!”

Diệp Lăng hét lớn.

Răng rắc răng rắc!

Huyết Long hoàn toàn tan vỡ!

Trong huyết quang tung bay, một thanh đơn đao hung hăng va chạm một thanh trường kiếm.

Ngay sau đó, quang mang chói mắt bao phủ thiên địa!!

Bình Luận (0)
Comment