Trên chiến trường thượng cổ, tình hình chiến đấu rất ác liệt, vô số cường giả liều mạng chiến đấu.
Thành trì thượng cổ này có thể là thành lớn đầu tiên xuất hiện, đối với tất cả thế lực mà nói, nó quá mức hấp dẫn, không ai không động tâm.
Hư không không ngừng bị xé rách tả tơi, vô số cường giả nhiệt huyết chiến đấu, dù là Ngũ Kiếp Tiên Đế như Dương Thất Lang thì vẫn có vẻ vô cùng cật lực.
Cường giả đầy trời, số lượng nhiều hơn lần tranh đoạt cơ duyên trong di tích chiến trường thượng cổ, tất cả đều dốc hết toàn lực.
“Cút ngay!”
Hạ Ngạo Thiên mặc nhật nguyệt bào bá đạo rống to, thân thể chấn động, đơn đao trong tay điên cuồng vung lên.
Rầm rầm!
Ánh đao đánh lui các cường giả xung quanh, bọn họ thậm chí không dám lại gần.
Kim quang không ngừng bùng lên quanh Ngô Tài Thần, y lùi lại, các cường giả Thái Hư Thiên Cung cũng lui theo.
“Đừng liều mạng, bỏ qua đi!”
Trên người Ngô Tài Thần tràn đầy máu tươi, y xua tay, lộ vẻ ngưng trọng, những người phía sau không cam lòng nhìn chiến trường vẫn đang giao chiến kịch liệt.
“Tài Thần, chúng ta có thể tiếp tục liều mạng!”
“Đúng vậy, dù đám người Tiểu Ma Đầu rất mạnh, nhưng nếu chúng ta liều mạng thì vẫn có hi vọng, nội tình của chúng ta không kém hơn bọn họ!”
Các Tiên Đế Thái Hư Thiên Cung không cam lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm chiến trường.
Ngô Tài Thần quay đầu nhìn chiến trường, y cắn răng, sau đó kiên nghị lắc đầu.
“Ta cũng không cam tâm, hơn nữa quả thật chúng ta có thực lực để tranh.”
“Thế nhưng các ngươi đừng quên, đây mới là tòa thành đầu tiên mà thôi, nếu thương vong thảm trọng ngay từ lúc này thì sau này sao có thể tranh được những thành trì khác.”
“Hơn nữa có giữ được thành hay không cũng là một vấn đề rất nghiêm trọng.”
“Chúng ta không thể liều mạng, hoặc cũng có thể nói là không có nhiều thế lực có thể liều chết.”
Ngô Tài Thần cũng không cam lòng, nếu đây là tòa thành lớn cuối cùng, vậy y sẽ quyết liều mạng tranh giành, tuyệt đối không lui bước.
Nhưng y phải cần nhắc nhiều phương diện, dù sao hiện tại y chính là Ngũ Kiếp Tiên Đế duy nhất của Thái Hư Thiên Cung!
“Huống hồ vẫn còn Diệp Lăng mà, yên tâm đi, ta tin rằng hắn sẽ không khiến chúng ta thất vọng!”
Ngô Tài Thần nhếch miệng cười, hiện giờ cái tên Diệp Lăng kia đang tại họa đại bản doanh của những kẻ đang liều mạng chiến đấu kia.
“Hắc hắc, chúng ta cứ chờ coi.”
Flint Tiên Đế lau máu tươi trên mặt, nhếch miệng cười.
Chúng Tiên Đế sững sờ, Diệp Lăng?
Đúng vậy, đại sự như thế này, tên sao chổi Diệp Lăng đã chạy đi đâu, sức chiến đấu của hắn cũng rất đáng gờm.
Lúc này, chiến trường đã có kẻ thắng cuộc, vô số cường giả trơ mắt nhìn Hạ Ngạo Thiên đơn độc cản vạn người, cướp đi quyền khống chế.
“Kẻ còn dám ngăn cản, giết!”
Hạ Ngạo Thiên rống to, không ngừng luyện hóa quang đoàn trong tay, khí phách ngập trời.
Vô số cường giả trơ mắt nhìn Hạ Ngạo Thiên luyện hóa, cực kì nóng mắt, nhưng không thể làm gì.
Người này quá mạnh, thậm chí Dương Thất Lang có Thần khí cũng không thể địch lại.
“Được rồi, đây mới là tòa thành lớn đầu tiên mà thôi, còn 9 tòa nữa.”
“Nhưng mẹ nó, chúng ta đã mất đi quá nhiều huynh đệ, ta không cam lòng.”
“Không cam thì sao, chúng ta không địch nổi Hạ Ngạo Thiên, quên đi.”
Các cường giả lắc đầu, cục diện đã thành như vậy, dù bọn họ kêu gào, không cam lòng thế nào thì cũng vô dụng.
Ong ong!
Trong nháy mắt, quang đoàn trong tay Hạ Ngạo Thiên biến mất, tòa thành rộng lớn sau lưng hắn ta đã tìm ra chủ nhân của nó.
Hạ Tộc! Một trong bốn đại thế lực, bắt đầu dương danh huy hoàng!
“Chà chà, ta tới chậm mất rồi, tận một ngày rưỡi, các ngươi mất thời gian thật.”
Đột nhiên một thân ảnh chậm rãi đi tới, hắn khẽ cười, nhưng những người khác lại cảm nhận được một tia châm chọc.
“Diệp Lăng!”
Đồng tử mọi người kịch liệt co lại, không ngờ người này lại đến đây vào lúc này.
“Diệp Lăng, ngươi tới đây làm gì? Lúc mọi người đang liều mạng tử chiến sao không thấy bóng dáng ngươi, giờ lại đột nhiên nhảy ra, tới khoe khoang ư?”
“Đừng cười nhạo người ta, người gia là rùa rụt đầu mà.”
“Ah, Thất Tài Điện ta tối thiểu cũng dám liều mạng tranh đấu, còn vị cường giả nằm trong 10 hạng đầu trên chúng thần bảng này thậm chí không dám ló đầu.”
Cường giả Di Vong Cung và Thất Tài Điện trào phúng, cường giả xung quanh cảm thấy nghi hoặc.
Hiện giờ tên này đến đây là có ý gì?
“Chà chà, vịt chết vẫn mạnh miệng.”
Diệp Lăng lắc đầu, khinh miệt liếc nhìn cường giả hai phe thế lực này.
“Hạ Ngạo Thiên?”
Diệp Lăng nhìn gia hỏa trông như tuyệt thế hung thần trong hư không, hỏi một câu.
Hạ Ngạo Thiên cầm đơn đao, khí phách tuyệt luân từ trên cao nhìn xuống Diệp Lăng, hắn ta mỉm cười.
“Sao? Muốn luận bàn với bổn tọa ư?”
Ngay sau đó, các cường giả giễu cợt nhìn Diệp Lăng, chỉ e thiên hạ không loạn.
“Cút sang một bên, lão tử nể mặt ngươi quá rồi đúng không?.”
“Mở miệng ngậm miệng chỉ có chiến, ngươi đang hù dọa ai đó?”
Diệp Lăng liếc Hạ Ngạo Thiên, lạnh giọng quát.
Ầm!
Trong nháy mắt, mọi người đều trừng mắt, kinh ngạc nhìn Diệp Lăng.
Tên này điên rồi sao?
Ngay cả Hạ Ngạo Thiên mà cũng dám khiêu khích?
“Tiểu tử! Ngươi muốn chết sao?!”
Hạ Ngạo Thiên nổi giận gầm lên, sắc mặt dữ tợn, trong thân thể cường tráng, từng luồng sát khí kinh thiên chậm rãi tràn ra.
Các cường giả xung quanh hả hê nhìn Diệp Lăng.
“Cút sang một bên, giờ còn chưa đến phiên ngươi.”
Diệp Lăng xua tay, không kiên nhẫn nói.
Hắn không thèm để ý đến khuôn mặt vặn vẹo biến hình của Hạ Ngạo Thiên, chỉ nhếch miệng cười với cường giả Thất Tài Điện và Di Vong Cung.
“Vui không?”
Người của hai thế lực này sững sờ, tên này điên à?
“Thấy lão tử khiêu khích Hạ Ngạo Thiên kích thích lắm đúng không?”
“Có phải các ngươi cảm thấy lão tử bị Hạ Ngạo Thiên làm mất mặt đúng không?”
Diệp Lăng hỏi liên tiếp vài câu, khiến cường giả hai phe thế lực trừng mắt há hốc miệng.
“Diệp Lăng! Ngươi muốn chết phải không?!”
“Đừng tưởng rằng có vài phần thủ đoạn thì có thể diễu võ dương oai trước mặt bọn ta!”
Các cường giả đứng đầu Thất Tài Điện và Di Vong Cung mắng chửi, không chấp nhận được cái vẻ cuồng ngạo của Diệp Lăng.
“Yên nào yên nào!”
“Vội cái gì?”
“Ta đâu chỉ nói một mình ngươi.”
“Ta đang nói tất cả các ngươi, các ngươi đều là rác rưởi!”
Diệp Lăng khinh miệt chỉ thẳng mặt, các cường giả trợn trừng mắt như vịt bị siết cổ.
“Diệp Lăng! Ta muốn giết chết ngươi!”
Viu!
Một gã cường giả vọt lên, Diệp Lăng nhếch miệng cười, tay chỉ một điểm, hào quang lập tức phóng lên cao.