Kinh Thiên Sơn.
Chín bóng người chậm rãi xuất hiện trong dãy núi.
“Đáng chết, cảm giác này thật khó chịu!”
“Đi nhanh lên, ra khỏi Kinh Thiên Sơn, lực ràng buộc này sẽ không còn nữa.”
“Dù không vui thì cũng phải đi ra qua nơi này, kể cả Cửu Kiếp Tiên Đế cũng không thể tránh thoát.”
Đám người Dương Tứ Lang chậm rãi nói, Diệp Lăng mỉm cười, vẫn là huyễn cảnh quen thuộc, Tiên Lực trong cơ thể lại bị khóa lại.
Nhưng Diệp Lăng cảm thấy không có gì khác biệt, hoặc có thể nói rằng huyễn cảnh này là một nhân tố khiến hắn cảm thấy hưng phấn.
Dù gặp phải Thất Kiếp Tiên Đế, Diệp Lăng tin rằng mình có thể chà đạp kẻ đó đến chết.
“Đi thôi chư vị, ra khỏi Kinh Thiên Sơn, chúng ta trở về Lôi Vực.”
Diệp Lăng cười nói, trực tiếp dẫn đầu, lực lượng mênh mông ẩn chứa trong cơ thể.
Đám người Tây Vương Mẫu rời đi trước, đám người Diệp Lăng muốn đến Lôi Vực, mà mấy người Tây Vương Mẫu lại phải lập tức trở về tọa trấn Cửu Kiếp lãnh thổ.
Tây Vương Mẫu đã đề nghị đưa bọn họ trở về, nhưng Diệp Lăng đã trực tiếp cự tuyệt.
Đưa cái gì mà đưa, chẳng lẽ bọn họ là đám nít ranh cần chăm sóc à?
Dù là ở tam giới hay là trong Thánh Địa thì chín người đi cùng hắn cũng tuyệt đối là thiên chi kiêu tử.
Đặc biệt là Ngô Tài Thần và Dương Thất Lang, hai người này thiên tư mạnh mẽ, chiến lực vô song.
“Này, Diệp Lăng, khi nào trường thương của ta sẽ xong?”
Trên đường, Dương Thất Lang mở miệng hỏi, chuôi Thần khí tổn hại đã bị Diệp Lăng ném cho Tây Vương Mẫu mang về Cửu Kiếp thành, giao cho Quỷ Lão chữa trị.
“Một cây thương hỏng mà thôi, lo cái gì.”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chỉ cần nửa năm, cứ chờ đi.”
Diệp Lăng khoát tay áo, Dương Thất Lang gật đầu, đôi mắt sáng lên.
“Diệp Lăng, sau khi trở về Lôi Vực, chúng ta có làm nghề cũ không?”
Đổng Phi nhếch miệng cười hỏi Diệp Lăng.
Làm gì cơ?
Diệp Lăng vội vã xua tay, khuôn mặt xấu hổ, chỉ vào đám người Hỏa Linh Nhi đang rất nghiêm túc.
“Mấy người các ngươi, tuyệt đối đừng nói đến chuyện này nữa.”
“Ta cho các ngươi biết, chúng ta phải dùng đức thu phục người, Lôi Vực chúng ta quang minh chính đại, không thể làm loại chuyện bẩn thỉu làm hỏng uy danh được.”
Diệp Lăng nói, rất sợ mấy tên này vừa tới Lôi Vực liền tổ chức ăn cướp, vậy thì xong đời.
Danh tiếng rất trọng yếu.
10 người dùng thời gian một ngày để ra khỏi Kinh Thiên Sơn, sau đó cấp tốc bay về phía Lôi Vực.
Một đường không nói chuyện, 10 người phí chừng 20 ngày mới đến nơi!
Hiện nay, thành trì trung tâm Lôi Vực là chính điện Niếp Thánh cương vực trước đây, Mạc Tinh và đám nhân viên cao tầng thống lĩnh lãnh thổ từ đây.
Đám người Diệp Lăng không trực tiếp đi đến Lôi Cung, mà là chậm rãi đi dạo trong thành.
Niếp Thánh Thành hiện nay đã đổi tên thành Lôi Thành, náo nhiệt phi phàm, không biết có bao nhiêu cường giả chọn chủ thành Lôi Vực là nơi nghỉ ngơi lấy sức.
“Chà chà, Diệp Lăng, Lôi Vực của ngươi không tệ chút nào đâu.”
“Không ngờ ngươi còn thủ đoạn như vậy đấy.”
“Hắn rõ ràng là yêu nghiệt, chỉ có chuyện người khác không nghĩ đến, không có chuyện hắn không làm được.”
Mấy người vừa đi vừa cười nói, Diệp Lăng gật đầu, cười ha ha.
“Đi thôi, tìm một tiệm cơm ngồi nghỉ đã, để chúng ta ngắm nhìn nhân thổ phong tình Lôi Vực.”
Diệp Lăng xua tay, mang chín người đến một tiệm cơm, gọi một bàn đồ ăn lớn.
Rầm rầm.
Diệp Lăng mở vò rượu, rót đầy chén cho mỗi người, sau đó hắn đứng dậy, cười híp mắt nhìn 9 người.
“Ta không muốn nhiều lời.”
“Các ngươi theo Diệp Lăng ta trở về chính là xem trọng ta.”
“Tin ta đi, ta sẽ không khiến các ngươi phải thất vọng!”
Dứt lời, Diệp Lăng trực tiếp uống cạn chén rượu, hào khí ngất trời.
Mấy người đều cười lớn, cũng đứng dậy uống một hơi cạn rượu trong chén.
“Ha ha! Nực cười, không khiến chúng ta thất vọng ư?”
“Má ơi, nói khoác hơi quá rồi đấy.”
Đột nhiên, một thanh âm cực kỳ không hòa hài vang lên, một thanh niên cầm quạt xếp chậm rãi đi đến.
Phía sau gã là một đám Nhất Kiếp Nhị Kiếp Tiên Đế, tên nào cũng kiêu căng hếch mũi lên trời, ánh mắt tràn đầy khinh miệt.
“Chà chà, kiêu ngạo cái gì, vị trí của tiểu gia ta mà ngươi cũng dám chiếm, nhanh cút đi!”
Thanh niên kia cười lạnh, thu hồi cây quạt, liếc mắt nhìn Diệp Lăng.
Cộc cộc cộc.
Lão bản khom người chạy tới, khuôn mặt cười nịnh nọt.
“Ái chà, Đông công tử, sao ngài lại rảnh rỗi tới đây.”
Đông công tử?
Diệp Lăng cau mày, trước đây chưa từng nghe nói trong Lôi Vực có đại gia tộc nào họ Đông.
Dù có thì chỉ có lão bà Đông Châu của mình, nhưng Đông gia đường đường là người chấp chưởng Vạn Bảo Cương Vực, không thể diễu võ dương oai ở đây.
“Chà chà, mập mạp, ngươi to gan thật!”
“Ngươi có biết vị trí này là của Đông Bằng ta hay không?”
“Ngươi giỏi quá nhỉ, tiểu gia ta chỉ mới mấy ngày không tới, vậy mà chỗ ngồi lại bị người khác chiếm mất!”
Đông Bằng cười lạnh, lão bản run lên, vội vã xua tay.
“Đông công tử, ngài đang nói gì vậy?.”
“Bởi vì nhóm của vị công tử này nhiều người, ta thấy Đông công tử ngài mấy ngày không đến, nên để bọn họ ngồi tạm.”
Lão bản tiệm cơm vội vàng giải thích, trán đổ mồ hôi hột, hiển nhiên cực kì sợ hãi.
Đông Bằng?
Đông Bằng có thân phận gì?
“Diệp Lăng, phong thổ các ngươi là vậy à?”
Phúc Lâm Tiên Đế cười lớn khiến Diệp Lăng cảm thấy xấu hổ.
Má nó, tên ngốc trang bức này nhảy từ đâu ra, sao lại đến đây làm hắn mất mặt.
Diệp Lăng vừa muốn đáp lại, Đông Bằng đã khoát tay một cái, sau đó chỉ thẳng vào cái bàn của đám người Diệp Lăng.
Phía sau gã, mười mấy Tiên Đế cười dữ tợn, trực tiếp đi tới.
Bọn họ lật bàn ăn, rượu và thức ăn văng đầy đất.
“Đồ khốn! Ngươi muốn chết à?!”
Ầm!
Dương Ngũ Lang trực tiếp đứng dậy, lực lượng Tứ Kiếp đỉnh phong bùng nổ.
Rầm rầm!
Mười mấy tên Nhất Kiếp Nhị Kiếp Tiên Đế sắc mặt lập tức đại biến, nhanh chóng lui lại, trực tiếp lui đến phía sau Đông Bằng.
“Thế nào?!”
“Ngươi dám động thủ ư?”
“Ta cho ngươi biết, biểu tỷ ta chính là chủ mẫu Lôi Vực!”
“Mấy người các ngươi có chút thực lực mà dám hống hách ương bướng, muốn chết có phải không?!”
Đông Bằng lập tức hét lên, sắc mặt dữ tợn.
“Hừ, đừng nói là các ngươi.”
“Dù là Thất Kiếp Tiên Đế tới đây thì cũng phải ngoan ngoãn cúp đuôi, dù sao Lôi Cung còn có Hỏa Gia Tam Đế tọa trấn!”
“Tất cả quỳ xuống nói xin lỗi cho ta, nếu không, ta cam đoan, các ngươi sẽ không thể thoát khỏi nơi đây!”
Sắc mặt Diệp Lăng dần dần trở nên âm trầm.