Trên bầu trời xanh bỗng nhiên xuất hiện một con cóc đến nhảy nhót, lại còn cuồng vọng kêu gào ngay trước mặt chủ nhân bầu trời này.
Tâm tình vốn tốt đẹp của Diệp Lăng lập tức thay đổi, ánh mắt sắc bén như đao phong khiến lòng người kinh sợ.
“Tiểu tử, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai hay không?!”
Diệp Lăng bình thản hỏi, nhưng nếu là người quen thuộc với Diệp Lăng thì sẽ biết, một khi tâm tình của hắn biến thành như vậy, kẻ gây chuyện chắc chắn sẽ gặp chuyện không may.
“Ai cơ? Ha ha!”
“Ngươi đùa ta à? Ngươi là ai? Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình là Diệp Lăng sao?!”
Đông Bằng châm chọc cười nói, lúc này, phía sau Đông Bằng xuất hiện một nữ nhân, tu vi Tiên Tôn, có thể coi như cường giả một phương.
Dáng dấp nàng ta không tệ, mị hoặc chúng sinh, chỉ cần trang dung nhàn nhạt là đã đủ để khiến không ít nam nhân sợ hãi.
“Đông Bằng, Diệp Lăng mà ngươi nói là ai?!”
Giọng nàng ta ỏn à ỏn ẻn, nghe mà tê dại cả người.
Nàng ta quả là một vưu vật, nhưng trong mắt Diệp Lăng chỉ có sự chán ghét.
“Diệp Lăng?”
“Ha hả, ngươi là đồ nhà quê từ đâu đến, đường đường chúa tể Lôi Vực mà cũng không biết ư?”
“Diệp Lăng danh xưng Lôi Đế, dùng tu vi Nhị Kiếp Tiên Đế đánh bại Niếp Thánh Tiên Đế đã Tứ Kiếp, dưới trướng hắn có trăm vạn đại quân.”
“Hiện nay, Lôi Vực đang càn quét tất cả lãnh thổ nhị lưu thượng đẳng xung quanh, chỉ còn lại duy nhất một lãnh thổ đang tranh đoạt Vạn Lôi cương vực.”
Nói tới đây, Đông Bằng bĩu môi, sắc mặt ngạo nghễ không gì sánh được.
“Ta là đại ca kết nghĩa của Diệp Lăng, hắn gặp ta thì cũng phải cúi đầu gọi ca.”
“Biểu tỷ ta là chủ mẫu Lôi Vực, là người nắm quyền khống chế Lôi Vực hiện nay!”
“Tên oắt con này dám trêu chọc ta, ngươi nói xem, có phải là hắn muốn chết hay không?!”
Vừa nói chuyện, Đông Bằng vừa nhéo gương mặt nữ nhân bên cạnh, chọc nàng ta thẹn thùng.
Ầm!
Diệp Lăng cảm thấy lửa giận đã xông tới tận đỉnh đầu, trong mắt là phẫn nộ vô biên.
Đại ca, kết nghĩa, của hắn?
Hắn mù hay sao mà lại kết bái với tên gia hỏa khốn kiếp này, còn phải gọi gã là ca!
Thần sắc Diệp Lăng nghiêm lại, đám người Dương Thất Lang đều biết tính tình Diệp Lăng rất nóng nảy, hơn nữa còn không phải là nóng bình thường.
“Tiểu tử, ngươi biết người bên cạnh ta là ai không?”
Dương Thất Lang tiến lên một bước, lực lượng đáng sợ chậm rãi khởi động.
“Ai?”
“Ta không cần biết hắn là ai, xưa nay khi kết giao bằng hữu ta chưa từng hỏi thân phận kẻ khác, dù sao thì đều không trâu bò bằng ta.”
Đông Bằng hếch lỗ mũi lên trời, tư thế cuồng vọng kiêu ngạo.
“Mẹ nó!”
Đột nhiên, một bàn tay lao thẳng về phía Đông Bằng, chưởng phong gào thét, tốc độ cực nhanh.
Bộp một tiếng, tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, tất cả mọi người không phản ứng kịp, Đông Bằng trực tiếp bị tát bay.
Bịch!
Gã nện lên một chiếc bàn, khiến nó vỡ vụn thành mảnh nhỏ.
“Ngươi dám đánh Đông công tử ư?! Ngươi chán sống rồi!”
Mười mấy Tiên Đế điên cuồng hét lên, nữ nhân bị Đông Bằng nhéo mặt thì gào khóc chói tai, trực tiếp chạy ra ngoài, sắc mặt bối rối.
“Tài Thần, phế toàn bộ bọn họ!”
Diệp Lăng âm lãnh nói, Ngô Tài Thần và mấy người khác vốn đã không nhịn nổi nữa, bọn họ lập tức xuất thủ.
Rầm rầm rầm!
Lực lượng cường đại suýt nữa phá hủy quán cơm này, lão bản sợ hãi chui vào dưới gần bàn, cả người run lẩy bẩy.
“Xong, xong rồi, xảy ra đại sự rồi!”
“Trời ạ, gã chính Đông Bằng công tử, là người của Vạn Bảo Cương Vực, giờ xảy ra chuyện lớn rồi, phải làm sao đây?!”
Diệp Lăng không để ý tới những lời này, hắn tiến về phía Đông Bằng ngơ ngác nằm trên mặt đất.
“Ngươi nói xem, ta nên giết ngươi hay là phế ngươi?”
Giọng nói băng lãnh khiến máu tươi trong người Đông Bằng như bị đông lại, gã như một người trần truồng trong trời đông rét lạnh thấu xương, thân thể run lẩy bẩy, ngay cả trái tim cũng như sắp ngừng đập.
“Ngươi dám động đến ta ư?!”
“Ta là người Vạn Bảo Cương Vực, biểu tỷ ta là Đông Châu, ngươi động đến ta thì sẽ chết!”
“Ta chẳng cần biết ngươi là ai, nơi đây là Lôi Vực, dù ngươi là Thất Kiếp, thậm chí là Bát Kiếp Tiên Đế, tiểu gia ta cũng cam đoan ngươi sẽ bị giết chết!”
Bép!
Thêm một cú tát như trời giáng, Đông Bằng vừa mới bò dậy lại bay lên.
Bảy, tám cái răng văng ra, gương mặt máu thịt be bét, dung mạo gã vốn không tệ lắm, giờ thì môi răng lẫn lộn không ra hình người.
“Ô ô!”
“Ngươi xong đời rồi, ta mà không diệt cả nhà ngươi, vậy ta theo họ ngươi!”
Đông Bằng điên cuồng hét lên, cả người run rẩy, Đông Bằng gã đã bao giờ gặp phải chuyện như thế này.
Danh tiếng Vạn Bảo Cương Vực, cộng thêm cái danh biểu đệ xa của Đông Châu, hai tầng thân phận này đã đủ để gã hoành hành trong Lôi Vực.
Nhưng hôm nay, gã lại gặp phải một kẻ không sợ chết, khiến gã hoàn toàn không thể tin được.
“Xong đời ư?”
“Ngươi yên tâm, dù thế nào hôm nay chúng ta cũng phải giải quyết xong chuyện này!”
Diệp Lăng cười dữ tợn, ngón tay điểm một cái, một tia sáng điên cuồng phóng về phía Đông Bằng.
Viu!
Đôi mắt Đông Bằng trừng tròn vo, con ngươi co rút kịch liệt, nhìn tia sáng càng ngày càng gần.
Ầm!
Tia sáng trực tiếp đánh vào cơ thể Đông Bằng, giờ khắc này, Đông Bằng mở to mắt, con ngươi tràn ngập vẻ dữ tợn.
“Không!”
“Ngươi là tên khốn kiếp, ngươi phế đi kinh mạch và Tiên Anh của ta!”
“Ta sẽ không để yên cho ngươi đâu, ta muốn ngươi chết, ngươi phải chết!”
Chân Đông Bằng mềm nhũn, gã quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Trong cơ thể gã, Tiên Lực mênh mông hoàn toàn biến mất, kinh mạch, Tiên Anh đều bị Diệp Lăng hủy diệt.
Sau này gã sẽ không còn là Nhất Kiếp Tiên Đế cường đại kiêu ngạo nữa, gã chỉ là một phế nhân.
Trong tam giới, kẻ không có tu vi chính là loại hạ đẳng nhất.
Dù Đông Bằng là người thân của chủ nhân Vạn Bảo cương vực, dù tiền tài của gã đủ cho gã sống sung sướng đến cuối đời.
Nhưng tu vi đã phế, địa vị của gã sẽ xuống dốc không phanh.
Không thể nào diễu võ dương oai, có khi còn lưu lạc thành kẻ bị người người đánh chửi thóa mạ.
“Nếu không phải xem ở mặt mũi Đông Châu, bổn tọa đã khiến ngươi hồn không vào Cửu U, linh không vào luân hồi rồi!”
Diệp Lăng lạnh lùng nói, thần sắc nghiêm nghị.
Đúng lúc này, vô số bóng người xông đến, mỗi đạo thân ảnh đều là cường giả cấp bậc Tiên Tôn, khí tức khủng bố.
“Kẻ nào dám động thủ bên trong Lôi Thành!”
Ầm!
Khí tức lan tràn, Đông Bằng nằm trên mặt đất lập tức đại hỉ, Chấp Pháp Quân đến rồi!
Đồng thời, trong một phủ đệ trong Lôi Thành, Đông Thanh đang uống trà, trò chuyện cùng một người đàn ông trong đại điện.
“Không... Không xong!”
Nữ Tiên Tôn bị Đông Bằng chòng ghẹp lảo đảo nghiêng ngã chạy tới, sắc mặt trắng bệch.
“Không xong!”
“Đông Bằng công tử bị người đánh!”
Ầm!
Đông Thanh, cũng chính là phụ thân Đông Bằng lập tức đứng dậy, sắc mặt băng lãnh, sát khí tỏa ra như cuồng phong bão táp.