Đông Thanh là họ hàng xa của Đông Chấn Thiên, quan hệ không gần, nhưng dù sao cũng là họ hàng của ông nên vẫn có năng lực nhất định.
Mấy năm nay, việc buôn bán của lão càng ngày càng rộng, thấy Đông Châu tọa trấn Lôi Vực, lão liền lập tức chạy tới.
Bây giờ, dựa vào danh tiếng họ hàng của Đông Châu, sự nghiệp của lão phát triển huy hoàng trong Lôi Vực này, bình thường hoành hành ngang ngược đã quen, lại chỉ có một đứa con trai là Đông Bằng.
Nghe tin Đông Bằng bị đánh, Đông Thanh nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt dữ tợn.
“Lâm Đô Thống, xem ra trị an Lôi Thành chúng ta không tốt chút nào!”
Đông Thanh xoay người, nói với vị Tiên Đế đang chậm rãi đứng dậy ở đối diện.
Lâm Đô Thống, một vị Phó Đô Thống của Chấp Pháp Quân trong Lôi Cung, tu vi không tệ, thực lực Tứ Kiếp Tiên Đế, coi như nắm giữ thực quyền, cho nên Đông Thanh thường xuyên dùng tài vật để giao hảo cùng y.
“Đông đại ca đừng gấp, ta và ngươi đi một chuyến, thuận tiện nhìn xem là tên đui mù nào dám đánh Đông Bằng.”
Hai người ra khỏi phòng, bay theo nữ Tiên Tôn đang thấp thỏm lo âu.
Đương nhiên hai người còn dẫn theo không ít Tiên Đế Tiên Tôn, vừa để đánh nhau vừa để phô trương thanh thế.
Trong quán cơm, các binh sĩ Chấp Pháp Quân nhìn đám Tiên Đế nằm trên mặt đất không ngừng kêu rên, bọn họ âm thầm run sợ.
Quá ngoan độc, đám Tiên Đế này gãy chân đứt chân, máu tươi chảy xuôi theo khe gạch, tản ra mũi tanh gay mũi.
“Cung...”
Đột nhiên, chỉ huy đội Chấp Pháp Quân nhìn thấy bộ dạng Diệp Lăng, y vội vã la lên, nhưng lại bị Diệp Lăng phất tay ngăn lại.
“Tất cả im miệng cho ta!”
“Mang toàn bộ người của ngươi cút đi!”
Diệp Lăng lạnh giọng quát, đội trưởng Chấp Pháp Quân vội vàng gật đầu, mồ hôi hột chảy ròng ròng trên mặt.
“Đi nhanh lên, nhanh!”
Đội trưởng xua tay với đám Chấp Pháp Quân đang trợn mắt há hốc mồm, bọn họ lập tức hoảng hốt rời khỏi tiệm cơm.
“Cái gì?!”
“Khốn kiếp! Ta là Đông Bằng, mau tới cứu ta, giết tên khốn kiếp này đi!”
“Đồ khốn kiếp, Lâm Đô Thống là hảo bằng hữu của phụ thân ta, các ngươi dám rời đi, ta sẽ khiến các ngươi chết không yên lành!”
Đông Bằng rống giận, mắt mở trừng trừng nhìn cứu binh tới rồi lại bị tên hung thủ quát một câu đã hốt hoảng chạy trốn.
“Ta biết chắc chắn ngươi có quen vị đại nhân nào đó trong Lôi Cung!”
“Nhưng ta cho ngươi biết, ngươi phế ta, cha ta, biểu tỷ của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Đông Bằng ta nhất định sẽ khiến ngươi không thể chết yên lành!”
Đông Bằng rít gào rống giận, chỉ thẳng vào Diệp Lăng, Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, hung hăng giẫm lên chân Đông Bằng.
Răng rắc, tiếng xương nứt vang lên, sắc mặt Đông Bằng lập tức tái đi, gào khóc kêu loạn.
“Diệp Lăng, giải quyết xong rồi.”
“Một đám vô dụng yếu ớt mà dám kiêu ngạo trước mặt lão tử.”
“Theo ta thấy thì cứ trực tiếp làm thịt gã đi, để lại thì cũng chẳng làm được gì cho xã hội.”
Đám người Dương Tứ Lang đi tới bên cạnh Diệp Lăng, Diệp Lăng nhìn đám Tiên Đế đang không ngừng kêu rên dưới đất, lắc đầu.
Những người này sao có thể là đối thủ của đám người Dương Tứ Lang, dù bọn chúng có là Tứ Kiếp Tiên Đế thì cũng sẽ bị dọn sạch trong nháy mắt.
“Người nào tổn thương con ta, lăn ra đây!”
Đột nhiên, một tiếng quát phẫn nộ vang vọng thiên địa, Đông Bằng nằm kêu rên trên mặt đất lập tức tỉnh táo tinh thần.
“Cha! Cứu ta!”
Răng rắc, Diệp Lăng lại đạp một cước, trực tiếp đạp gãy cái chân còn lại của gã, xương trắng lòi ra, trông rất đáng sợ.
Lần lượt từng bóng người điên cuồng giáng xuống tiệm cơm, kẻ cầm đầu là Đông Thanh và Lâm Đô Thống.
Lúc này Diệp Lăng còn đang quay người, hai người chỉ thấy được bóng lưng của hắn.
“Cha! Cứu ta! Tên hung thủ giết người này đã phế tu vi của ta, cha, mau giết hắn!”
Nghe tin Đông Bằng bị phế, tròng mắt Đông Thanh lập tức đỏ lên, lão nghiến răng nghiến lợi, lực lượng Ngũ Kiếp Tiên Đế điên cuồng càn quét ra.
“Đồ khốn! Không cần biết ngươi là ai, lão tử phải giết ngươi!”
Lâm Đô Thống nghe nói thế thì sắc mặt cũng đại biến, y tiến lên một bước, nhìn chằm chằm bóng lưng kia.
“Dám đả thương người Lôi Cung, ngươi chán sống rồi, ngươi có biết người dưới chân ngươi là ai không?!”
“Chấp Pháp Quân đâu, đi gọi Chấp Pháp Quân qua đây, lập tức bắt lấy tên tội phạm này!”
Diệp Lăng đưa lưng về phía mọi người, hắn cười âm lãnh, trực tiếp khoát tay một cái.
“Phế toàn bộ!”
Ầm!
Dứt lời, đám cường giả Dương Tứ Lang lập tức lao đi, thủ đoạn mạnh mẽ cường hoành tấn công.
“Khốn kiếp! Khốn kiếp!”
“Các ngươi vẫn dám động thủ ư? Có biết mình sắp gặp đại họa hay không?!”
Lâm Đô Thống điên cuồng rống to, nhưng lại bị Ngô Tài Thần một quyền đánh bay, xương cốt nứt gãy, đau thấu tim gan.
“Khốn kiếp! Lão tử giết ngươi!”
Đông Thanh thân là Ngũ Kiếp hậu kỳ, lão triệt hoàn toàn phát điên, chiến lực khai hỏa toàn bộ.
Nhưng lão còn chưa kịp xông đi, ba bóng người đã đáp xuống trước mặt lão.
Ngô Tài Thần, Dương Thất Lang, Phúc Lâm Tiên Đế!
Ba cường giả Ngũ Kiếp Tiên Đế cản đường lão, sát khí dạt dào.
“Ba Ngũ Kiếp sơ kỳ mà dám ngăn ta ư? Chết đi!”
Xoẹt!
Ánh đao lóe lên, bay về phía ba người, nhưng lại bị ba người nhẹ nhàng phá giải.
Đại chiến bùng nổ, ngoại trừ Đông Thanh, những Tiên Tôn Tiên Đế khác đều bị đám người Dương Tứ Lang mạnh mẽ trấn áp.
Lúc này, trong Lôi Cung, trong cung điện rộng hùng vĩ, đám cao tầng đang thương thảo sự vụ.
“Không ổn rồi!”
Đội trưởng Chấp Pháp Quân bị Diệp Lăng đuổi đi hoảng hốt chạy tới.
“Ngươi hò hét cái gì? Đã xảy ra chuyện gì?!”
Mạc Tinh đứng lên, sắc mặt nghiêm nghị, Diệp Lăng rời đi đã nhiều năm, trong thời gian này, y đã dưỡng ra khí tức thượng vị giả, uy thế kinh người.
“Xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Cung chủ... cung chủ trở lại rồi!”
Cung chủ?
Các cường giả lập tức đứng dậy, sắc mặt đại hỉ, đặc biệt là bốn nữ nhân ở trung ương, Đông Châu, Trầm Nguyệt Tâm, Táng Hoa cùng với Mạc Tư Thanh.
“Trở về rồi hả? Ở chỗ nào?!”
Diệp Phi vội hỏi, y cũng rất hưng phấn, lần này Diệp Lăng rời đi quá lâu, hơn nữa còn không để lại đạo bản thể nào.
“Ở trong thành, đã phế Đông Bằng, còn ra lệnh cho ta trở về.”
“Hơn nữa... Hơn nữa Đông Thanh mang theo đại đội nhân mã đánh tới!”
Ầm!
Một đám cường giả choáng váng.
“Cái gì?!”
Mạc Tinh sắc mặt đại biến, Đông Châu run lên, thân ảnh điên cuồng chạy vọt ra ngoài.
Rầm rầm!
Từng bóng người lao đi như cuồng phong, trong lòng run rẩy.
Xong rồi, xảy ra đại sự rồi!
Đông Bằng, Đông Thanh, hai người này gây ra đại họa rồi!