Ầm ầm!
Trong tiệm cơm nho nhỏ, từng đạo lực lượng đáng sợ điên cuồng càn quét, phá hủy thổi tung mọi thứ.
Rầm rầm, đá vụn mảnh gỗ bay ra, người đi trên đường biến sắc, vội vã tránh đi.
Phụt!
Lần lượt từng bóng người bị đập bay ra, rơi xuống mặt đất, miệng phun máu tươi, cả người không ngừng co quắp.
Trong phế tích, Diệp Lăng cười dữ tợn đạp trên người Đông Bằng đang không ngừng hộc máu tươi.
“Ngươi khốn kiếp! Ngươi gây ra đại họa rồi, ngươi xong đời rồi!”
Lúc này mà Đông Bằng vẫn còn uy hiếp Diệp Lăng, không hề nhận ra kẻ sắp gặp đại họa lâm đầu chính là gã, mà không phải Diệp Lăng đang đạp gã.
Diệp Lăng căn bản không thèm để ý, hắn lắc đầu, một cước hung hăng đá vào bụng Đông Bằng.
Đông Bằng bị đá bay, đầu đập lên trụ đá, vỡ đầu chảy máu, gã lại gào lên.
“Khốn kiếp!”
“Nếu ngươi là nam nhân thì xưng tên đi!”
“Nếu lão tử không đánh chết ngươi thì ta là con trai ngươi!”
Đông Thanh bị ba người Ngô Tài Thần ngăn cản phẫn nộ gào thét, tròng mắt hiện lên huyết quang.
Ba tên khốn kiếp này quá mạnh mẽ, tu vi chỉ là Ngũ Kiếp sơ kỳ, nhưng ba người liên thủ vậy mà khiến lão không chống đỡ được.
“Muốn biết ta là ai ư?”
“Vậy ngươi nhìn đây!”
Diệp Lăng chậm rãi xoay người, khi Lâm Đô Thống nhìn thấy khuôn mặt hắn, y lập tức trợn tròn mắt.
“Cung chủ!”
Cung chủ?
Cung chủ nào?
Người vây xem sững sờ, lập tức nghĩ tới một người, trong Lôi Cung, còn ai có tư cách được xưng là cung chủ, hình như chỉ có mình Diệp Lăng!
“Ngươi là Diệp Lăng?!”
Đông Bằng hoàn toàn choáng váng, nhưng ngay sau đó, lão bị Ngô Tài Thần dùng đồng tiền đánh bay.
“Đấu với lão tử mà dám phân tâm, muốn chết à?!”
Ngô Tài Thần cười dữ tợn, nhưng cũng dừng tay lại, hiện nay thân phận Diệp Lăng đã bại lộ, đánh tiếp cũng không có ý nghĩa gì.
Cứ đứng xem Diệp Lăng trang bức đi, ừ, ý hay đấy.
Diệp Lăng!
Nghe thấy hai chữ này, Đông Bằng hoàn toàn choáng váng, đôi mắt trừng to như sắp lọt ra ngoài.
Xong rồi, hoàn toàn xong rồi, kẻ mình chọc phải vậy mà lại là Diệp Lăng!
Hơn nữa vừa rồi mình còn vừa kiêu ngạo nói mình là đại ca kết nghĩa của Diệp Lăng, hắn thấy mình thì phải gọi ca, giờ hay rồi, hắn chưa gọi ca, nhưng đã phế mình.
Rầm rầm.
Từng bóng người giáng xuống, đó chính là đám cường giả cao tầng.
“Diệp Lăng!”
“Đông Thanh đáng chết, ngươi ăn gan hùm mật gấu ư? Ngươi dám xuất thủ với Diệp Lăng, lão tử phế ngươi!”
“Bái kiến cung chủ!”
Các cường giả quát tháo, sau lời nói của Đông Thanh, hiện nay, đám Tiên Tôn Tiên Đế nằm kêu rên trên mặt đất cảm thấy mình như sắp chết.
Chán sống rồi nên đang tìm đường chết ư? Kẻ bị bọn họ vây công vậy mà lại mà chủ nhân Lôi Vực!
Đây rõ ràng là một hành động tìm đường chết mà không kẻ nào có thể tin được.
Bốn nữ nhân hạ xuống, tiến thẳng đến chỗ Diệp Lăng, Đông Châu mặt đầy lo lắng, vội vã đi tới bên cạnh hắn, giọng ngưng trọng nói.
“Diệp Lăng, hai người này chỉ là bà con xa của cha ta, dùng danh tiếng cha ta giả danh lừa bịp.”
Diệp Lăng mỉm cười, vuốt ve đầu Đông Châu, gật đầu.
“Yên tâm đi, chuyện này không liên quan đến ngươi.”
Diệp Lăng tiến một bước, nhìn mọi người, lập tức lắc đầu.
“Ta không ở đây mấy năm, các ngươi chỉ lo mở rộng lãnh thổ, có phải đã quên điều trọng yếu nhất rồi hay không?”
Nghe vậy, đám người Trầm Nguyệt Tâm cúi đầu, không dám nhìn thẳng ánh mắt Diệp Lăng.
“Một kẻ như Đông Bằng mà dám hoành hành ngang ngược ở Lôi Thành, trong một tiệm cơm nho nhỏ mà còn có vị trí chuyên dụng!”
“Còn có kẻ đang nằm trên mặt đất kia, nếu ta không nhận sai, ngươi là người của Chấp Pháp Quân đúng chứ?”
“Ngươi đã làm gì? Ngươi theo lão khốn kiếp kia đến đây, không hỏi đúng sai phải trái, trợ Trụ vi ngược.”
“Tiền tuyến giết địch, hậu phương rối loạn!”
“Mấy năm nay, các ngươi đã làm gì?!”
Ầm!
Diệp Lăng hoàn toàn nổi giận, Trầm Nguyệt Tâm, Mạc Tư Thanh, Táng Hoa, Đông Châu, Mạc Tinh run lên, hít sâu một hơi, không dám tranh luận.
Ai cũng biết, tuy Diệp Lăng rất hiền hoà, nhưng một khi đã nóng giận thì rất đáng sợ.
Huống chi, vấn đề này đúng là trách nhiệm của bọn họ, không thể phản bác.
“Đông gia?”
Diệp Lăng cười lạnh, lắc đầu, thần sắc trở nên âm trầm.
“Dù là cháu ruột của Đông Chấn Thiên càn quấy trong Lôi Thành, thì lão tử cũng sẽ làm thịt hắn!”
Diệp Lăng xoay người, nhìn Đông Bằng đang choáng váng, lắc đầu nói.
“Ngươi quá to gan!”
“Nói Diệp Lăng ta là huynh đệ kết nghĩa của ngươi, gặp ngươi phải gọi một tiếng ca.”
“Ngươi lấy dũng khí từ đâu ra vậy?!”
Nghe thế, mọi người đều choáng váng, nhìn Đông Bằng nằm trên mặt đất, cắn răng nghiến lợi.
Gã ta nghĩ gì vậy? Điên rồi sao?!
Nói mình là đại ca kết nghĩa của Diệp Lăng ư?
“Diệp Lăng, Diệp Lăng.”
“Dù thế nào thì Đông Châu cũng là cháu gái ta, ngươi tạm tha cho Đông gia ta một lần đi.”
Đông Thanh vội vã chạy tới, sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
“Diệp Lăng, ta ủng hộ tất cả quyết định của ngươi.”
Lúc này, Đông Châu bước đến, lạnh lùng nói, Đông Thanh hoàn toàn khiếp sợ.
Diệp Lăng lắc đầu, cầm tay Đông Châu, tay nàng hơi lạnh.
“Dù sao lão cũng là người nhà của ngươi, dù gần hay xa thì cũng không thể giết.”
Diệp Lăng truyền âm cho Đông Châu, Đông Châu vốn có chút áy náy, giờ viền mắt nàng rưng rưng, hít sâu một hơi.
Đôi cha con này đã làm hỏng danh tiếng của Vạn Bảo Cương Vực.
“Diệp Phi.”
Diệp Lăng gọi Diệp Phi, Diệp Phi trực tiếp bước đến.
Vị tiểu hòa thượng Thiếu Lâm Tự năm xưa được Diệp Lăng mang đi, bây giờ đã là sát thần hung danh lừng lẫy của Lôi Vực!
Y có tu vi Tứ Kiếp đỉnh phong, phối hợp Sát Lục Chi Thể, khiến vô số người nghe tên đã sợ mất mật.
“Những kẻ nằm kia, phàm là người Lôi Cung ta thì giao cho Hình đường xử lý!”
“Còn hai cha con Đông gia thì trực tiếp trục xuất khỏi Lôi Vực, cả đời không được tiến vào!”
Dứt lời, Diệp Lăng nhếch miệng cười với Đông Thanh.
“Mà ngươi, ta sẽ tự mình truyền tin cho cha vợ ta, để ông ấy thi hành gia pháp với ngươi!”
Diệp Lăng vừa dứt lời, chân Đông Thanh mềm nhũn, trực tiếp tê liệt ngã xuống.
Xong rồi, hoàn toàn xong rồi.