Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1349 - Chương 1350: Tái Xuất Giang Hồ

Chương 1350: Tái xuất giang hồ

Suốt cả đêm, trong Lôi Cung đèn đuốc sáng trưng, cực kì náo nhiệt.

Chín người Ngô Tài Thần, kể cả Hỏa Linh Nhi, lúc ban đầu thì còn trụ được, nhưng càng về sau càng bất lực, đến cuối cùng, bọn họ cảm giác sống cũng chẳng còn gì luyến tiếc nữa.

Quá mạnh, chín người phải đối mặt với biển người cuồn cuộn, tất cả đều hùng hổ như lang như hổ.

Hỏa Linh Nhi vốn cho rằng mình có thể tránh được một kiếp, nhưng khi bị mười mấy nữ Tiên Đế không có ý tốt bao vây, nàng lập tức ngẩn ra.

Mấy người nốc từng chén rượu vào bụng.

Hơn nữa còn không được dùng Tiên Khí hóa giải, dù sao bọn họ cũng đang đón nhận tình cảm từ người khác, bọn họ biết rằng nếu mình làm vậy thì sẽ khiến các chiến hữu tổn thương.

Vì vậy, chín người không thể đứng thẳng ra khỏi đây, bọn họ uống đến khi ngã xuống đất, ngủ say không còn hình tượng gì hết.

Thực ra bọn họ cũng muốn tìm Diệp Lăng để báo thù, ai biết Diệp Lăng đã sớm biết sự tình không ổn, qua ba lượt rượu liền lặng lẽ chạy ra ngoài.

Đêm nay, đám người Ngô Tài Thần Dương Thất Lang sống không còn gì luyến tiếc, uống rượu như nước lã.

Diệp Lăng thì khổ cực cày cấy cả đêm, đến khi mặt trời lên, cuối cùng hắn mới chinh phục được bốn nữ nhân của mình.

Chỉ có một câu để hình dung, đó là mệt như chó.

Sau đó Diệp Lăng phân ra một bản thể đi đến Cửu Kiếp Phủ, về thăm đám nữ nhân Lâm Vũ Tình.

Đến tận trưa Diệp Lăng mới rời giường, sau khi tắm xong, đám người Ngô Tài Thần liền tìm tới.

“Chà, mặt mũi sao thế này? Sao trông thảm thế?”

Diệp Lăng xoa đôi mắt có chút mệt mỏi, nghi ngờ hỏi, mấy tên này sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, đâu giống Tiên Đế, phải gọi là đám ma ốm mới đúng.

“Cút!”

“Ngươi không có tư cách nói vậy, ngươi có biết hay không, nếu không phải hôm qua chúng ta giả chết thì ta đã chết thật ở đó rồi!”

“Đúng, may mà mạng chúng ta cứng, nếu không thì đã bị ngươi bẫy chết.”

“Diệp Lăng, ngươi nói thật đi, ngươi đem chúng ta ra khỏi Đế Vực có phải là muốn giết chết chúng ta hay không!”

Bọn họ cắn răng nghiến lợi chất vấn, bây giờ nhớ lại chầu rượu ngày hôm qua, bọn họ vẫn còn muốn run rẩy đây.

“Thôi đi, các ngươi chỉ có chút tiền đồ như vậy thôi à?”

“Đã bao giờ nghe câu, cảm tình đều được bồi dưỡng trên bàn rượu chưa, đây là phương thức tốt nhất để dung nhập Lôi Cung chúng ta.”

“Hơn nữa, một bữa rượu mà thôi, các ngươi tự nhìn lại mình đi, có gì mà như chịu ủy khuất lắm ấy.”

Diệp Lăng liếc mắt, ta còn chưa chà đạp các ngươi đâu, ủy khuất cái gì.

“Diệp Lăng, chúng ta đi đây, bên ngoài có chút việc.”

“Các ngươi đều ở đây à, cứ trò chuyện đi, chúng ta đi đây.”

Bốn người Trầm Nguyệt Tâm và Táng Hoa từ trong nhà đi ra, tất cả đều cười tươi như hoa, khuôn mặt hồng nhuận.

Mấy người Ngô Tài Thần vội vã đứng lên gật đầu, mấy vị này đều là chủ mẫu, tối thiểu phải giữ quy củ.

Mặc kệ mấy người bọn họ và Diệp Lăng có quan hệ thế nào, nếu đã tới Lôi Vực thì phải tuân theo quy củ bên này, chỉ có kẻ ngu mới ỷ vào quan hệ với Diệp Lăng.

“Thấy không, ngày hôm qua lão tử ta còn công tác mệt hơn các ngươi.”

“Các ngươi cùng lắm chỉ đau đầu, còn nhị đệ của ta thì đã gầy đi một vòng rồi!”

Diệp Lăng hít sâu một hơi, nhìn bốn nữ nhân thần thanh khí sảng, mình thì chân run bụng mềm.

“Diệp Lăng, ngươi cho ta biết, ngươi có mấy lão bà.”

Hỏa Linh Nhi hỏi, mấy tên khác cũng tràn đầy phấn khởi, hiển nhiên cũng cảm thấy rất hứng thú.

“Mười mấy gì đó, không nhiều lắm.”

Diệp Lăng chẳng thèm tính kĩ, cứ báo đại khái một con số cho nhanh.

“Mẹ nhà ngươi, cầm thú!”

“Ta nhổ vào, đã bao giờ nghe câu tình đẹp tình nhanh tan chưa? Lại còn khoe khoang trước mặt đám cẩu độc thân chúng ta.”

“Ta cảm thấy mình bị đả kích cực mạnh.”

“Chúng ta đi thôi!”

Mấy tên đều lộ vẻ khinh bỉ, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự ước ao.

Diệp Lăng ngáp một cái, đứng dậy vươn người, rồi vỗ bả vai Ngô Tài Thần ngồi bên cạnh mình.

“Được rồi, đi thôi, nên đi bàn chuyện chính sự!”

Trong đôi mắt Diệp Lăng hiện lên một tia giảo hoạt.

Một ngày sau, có kẻ tinh mắt phát hiện trong Lôi Cung náo nhiệt đột nhiên thiếu mất vài người.

Dương Tứ Lang, Dương Ngũ Lang, Dương Lục Lang, Đổng Phi, Vương Bá Thiên, Hỏa Linh Nhi.

Sáu cường giả vừa mới gia nhập Lôi Cung lặng yên rời đi, không ai biết bọn họ đi đâu.

“Diệp Lăng, ngươi bảo bọn họ đi làm chuyện đó, có khi nào sẽ hỏng chuyện hay không?”

Trong viện, Ngô Tài Thần nhíu mày hỏi Diệp Lăng.

“Sao có thể chứ, ngươi quá coi thường bọn họ rồi, yên tâm đi, ngươi cứ chuẩn bị động thủ là được!”

Diệp Lăng nhếch miệng cười, trong mắt tràn đầy tính toán.

Đồng thời, ở ngoài một tòa thành trong Hoàng Thiên cương vực tên là Vân Điện thành, sáu người mặc áo đen, khuôn mặt gian xảo đang cảm thấy cực kì kích động.

Đêm đen gió lớn, một vị Tam Kiếp Tiên Đế đi ra ngoài thành, thong thả nhàn nhã.

“Chà chà, nữ nhân này không tệ, câu nói nữ nhân chính là yêu tinh quả không sai, đôi chân dài kia sắp bẻ gãy hông bổn tọa rồi.”

Rõ ràng là Tam Kiếp Tiên Đế kia mới xuống khỏi giường nữ nhân nào đó, khuôn mặt vẫn còn đọng lại sự kích động.

Đột nhiên, mấy bóng đen nhảy đến trước mặt gã.

“Đánh... Đánh đánh đánh đánh cướp!”

“Phân đội cướp đường, tái xuất giang hồ!”

“Nhanh giao tất cả tiền bạc tài sản ra đây, nếu không tự chịu hậu quả!”

Sáu kẻ hung tợn cao giọng hét, bọn họ chính là đám người Dương Tứ Lang.

Phân đội cướp đường, tái xuất giang hồ!

Đây là tính toán của Diệp Lăng, cho bọn họ tới địa bàn phe địch gây rối trị an, quấy loạn dân tâm trong thành.

Sau đó có thể thuận tiện tiến hành những kế hoạch khác.

“Các ngươi... Các ngươi thật to gan, nơi đây chính là Vân Điện thành, là địa bàn Hoàng Thiên cương vực!”

“Mấy người các ngươi cướp đoạt ở đây là không muốn sống nữa sao?!”

Tam Kiếp Tiên Đế cắn răng nói.

Ầm!

Nhưng ngay sau đó, từng đạo khí tức điên cuồng vọt lên, Tiên Đế này lập tức ngây người.

Tứ Kiếp đỉnh phong?

Má nó, toàn là Tứ Kiếp Tiên Đế!

Rảnh rỗi sinh nông nổi à? Mấy tên này đi đến đâu thì cũng có thể trở thành cường giả uy danh hiển hách, vậy mà lại liên thủ đi ăn cướp ư?

“Ngươi đã không phối hợp, vậy thì đừng trách chúng ta!”

Dứt lời, sáu người phi thẳng đến tấn công Tam Kiếp Tiên Đế.

Hai phút sau, sáu kẻ nghênh ngang rời đi.

Để lại nơi ấy một người trần truồng dùng tay che bộ phận quan trọng, nước mắt ràn rụa, vô cùng ủy khuất.

Bình Luận (0)
Comment