Một ngày sau, Vân Điện thành gà bay chó sủa, bất kể là Tiên Đế, Tiên Tôn, hay là Kim Tiên Đại La thì đều cảm thấy bất an.
Cả đêm hôm qua, ngoài Vân Điện thành đã có hơn 50 người bị cướp.
Hơn nữa, có người nói rằng sáu tên cướp này thủ đoạn rất hung tàn, chỉ cần không phối hợp thì sẽ bị hành hung một trận, hơn nữa cực kì tham lam, không chỉ cướp Tu Tử Giới.
Nếu bọn họ từ bi, bọn họ sẽ để lại cho nạn nhân một cái quần cộc.
Mà quan trọng là tu vi sáu tên này còn rất mạnh, sáu người đều là Tứ Kiếp đỉnh phong.
Ở trong Hoàng Thiên lãnh thổ, cảnh giới này tuyệt đối là cường giả.
Cho nên, mọi người đều kinh ngạc khi biết tin này.
Theo đạo lý, cường giả như vậy phải rất chú trọng danh tiếng, sao có thể làm ra hành động trơ trẽn như vậy.
Vân Điện thành, trong đại điện phủ thành chủ, thành chủ có tu vi Ngũ Kiếp sơ kỳ, là bá chủ hiệu lệnh một phương.
“Thành chủ, không xong rồi, đã xảy ra chuyện!”
Một người hoảng hốt chạy tới, thuật lại chuyện đã xảy ra tối hôm qua.
Thành chủ nghe xong thì nhíu chặt mày, rồi lập tức khoát tay áo.
“Chắc chỉ là cường giả qua đường, hiện nay thế đạo loạn như vậy, khó tránh khỏi có cao nhân lầm đường lạc lối.”
“Vậy có phải phái Chấp Pháp Quân ra ngoài lục soát không, nếu bắt được thì lập tức trừng trị, không bắt được thì cũng phải cho kẻ khác thấy được thái độ.”
Dứt lời, thành chủ xua tay cho hạ nhân rời đi, hắn ta căn bản không để chuyện này trong lòng.
Dù có cướp thì sao? Dù sao cũng không thể cướp mãi ở Vân Điện thành được, có lẽ sẽ đổi địa điểm sớm thôi.
Cho nên không cần liều mạng với bọn họ, dù sao hiện nay là thời khắc mấu chốt, Lôi Vực đang lăm le, có thể khai chiến bất cứ lúc nào.
Bởi vì vài tên cướp mà tổn thất binh lực thì không đáng.
Vì vậy, vị thành chủ này căn bản không để trong lòng, thậm chí hắn ta nghĩ chuyện này sẽ không xảy ra nữa.
Nhưng hắn ta tuyệt đối không ngờ rằng, vào ngày hôm sau, khi vừa bình minh, hàng trăm cường giả chạy tới phủ thành chủ cáo trạng.
Hàng trăm người, kẻ yếu nhất là Kim Tiên, kẻ mạnh nhất là một cường giả Tứ Kiếp đỉnh phong.
Mấy trăm người này không có kẻ nào bình an trở về, kẻ thảm nhất bị đánh gãy hai chân, mặc quần cộc, bò vào trong thành.
Thành chủ đứng ngồi không yên.
Đồ khốn, khinh người quá đáng!
Bọn họ đang khiêu khích Vân Điện thành, không chỉ phạm tội nhiều lần, tài vật bị cướp đi trong một đêm còn có giá trị kinh người.
Nếu tiếp tục như thế, lòng người Vân Điện thành sẽ rối loạn.
Trong thế giới phàm nhân, nếu xảy ra loại chuyện này thì cùng lắm chỉ cần đóng cửa thành cấm ra vào, nhưng ở đây thì căn bản không thể thực hiện được.
Người ở đây đều là Tiên Nhân, đều cần tu luyện, không ai có thể ở lì trong thành bế quan.
Nếu lòng người rối loạn, một khi Lôi Vực nhân cơ hội đánh tới thì sẽ rất phiền toái.
Vì vậy, thành chủ mang theo đại đội nhân mã đi bắt cướp vào đêm thứ ba, kết quả đợi đến nửa đêm mà chẳng tìm thấy ma nào.
“Đồ khốn, bọn họ đang đùa với bổn tọa ư?!”
“Người đâu, không phải nói là có sáu tên khốn kiếp hoành hành ngang ngược, vô cùng liều lĩnh sao?”
Thành chủ nhìn đại lộ vắng lặng, nghiến răng nghiến lợi, bọn họ đi tuần rất lâu, nhưng cả con chó cũng chẳng thể tìm được.
“Thành chủ đại nhân, có khi nào hôm nay bọn họ không làm việc không?”
Không làm?
Thành chủ hung hăng tát một cái lên mặt kẻ vừa nói chuyện.
“Đầu ngươi toàn phân à? Không làm việc ư?!”
“Ngươi đã từng gặp tên cướp nào không làm việc chưa, đồ ngu ngốc!”
Thành chủ hung hăng quát, sau đó mang theo đại đội nhân mã xoay người về thành.
Trong đêm đen, đợi thành chủ trở về xong, sáu bóng người lặng yên xuất hiện trên đại lộ, thần sắc nghiêm nghị.
“Hừ, muốn bắt phân đội cướp đường chúng ta ư?”
“Chúng ta tung hoành giang hồ lâu nay, nếu bị bắt dễ dàng như vậy thì quá mất mặt.”
“Dù tìm ra chúng ta thì sao, chỉ là tặng thêm tài vật cho chúng ta mà thôi.”
Đám người Dương Tứ Lang cực kì tự tin, tu vi của bọn họ cũng thuộc dạng nổi bật trong Đế Vực.
Nếu không thì sao có tư cách tiến vào chúng thần đại chiến được.
“Má nó, còn có tên ngu ngốc bay ra kìa!”
“Đi thôi!!”
Dứt lời, sáu người lao đi, vọt vào hư không.
Trong không trung, một gã Tứ Kiếp Tiên Đế sơ kỳ dương dương đắc ý, nhìn mặt đất trống rỗng, cực kỳ đắc ý.
“Chà chà, ta thật là thông minh!”
“Không phải dưới đất rất nguy hiểm sao, không phải là có kẻ cướp đường ư? Vậy lão tử bay ra ngoài, để xem bọn họ sẽ cướp ra sao!”
Nhưng gã còn chưa dứt lời, sáu bóng người đã bao vây lấy gã.
“Ồ, khôn đấy, còn biết bay ra ngoài cơ à?”
“Khôn hết phần người khác rồi, xuống cho ta!”
Bộp!
Dương Ngũ Lang cách người này gần nhất hung hăng đạp một cước, đá vào thắt lưng gã, tên Tiên Đế xui xẻo này bay đi như diều đứt dây, hung hăng rơi xuống.
“Cứu mạng!”
Trong ban đêm yên tĩnh, một tiếng hét thảm vang trời, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Hai phút sau, từng thân ảnh từ trong thành điên cuồng bay ra, kẻ dẫn đầu chính là thành chủ Vân Điện thành.
“Nhanh lên! Thấy người thì trực tiếp động thủ!”
“Mấy tên khốn kiếp này, nếu bổn tọa bắt được, ta sẽ đánh gãy hết tay chân, ném vào hắc thủy lao, cho bọn họ một chỗ nghỉ chân thật thoải mái!”
Thành chủ nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
Nhưng khi bọn họ tới nơi, chỉ còn lại một tên Tiên Đế máu tươi đầy mặt, hai tay che háng, ánh mắt rưng rưng nhìn bọn họ.
“Các ngươi... tới muộn rồi!”
Tiên Đế nghiêng ngả, suýt nữa ngã xuống.
Hôm sau, chuyện này truyền khắp toàn bộ Vân Điện thành, khiến vô số cường giả vô cùng phẫn nộ.
Trong phủ thành chủ, thành chủ ngồi trên chủ vị, sắc mặt âm trầm.
“Thành chủ đại nhân, không xong!”
Đột nhiên, một người hốt hoảng chạy tới, sắc mặt bối rối.
“Đại nhân, ngài nhanh ra ngoài thành xem đi, tường thành bị đám khốn kiếp phá hoại rồi!”
Tường thành?!
Thành chủ vỗ bàn rồi lao thẳng đến cửa thành, quanh đây đã có rất nhiều người vây quanh.
“Tránh ra, để bổn tọa nhìn xem!”
Thành chủ đi thẳng tới, một đám Tiên Đế Tiên Tôn nhìn hắn ta, khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ.
Khi thành chủ ngẩng đầu, nhìn thấy đống chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên tường thành, hắn ta suýt nữa tức hộc máu.