Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1352 - Chương 1353: Sự Kiện Lớn

Chương 1353: Sự kiện lớn

Lôi Vực, Lôi Cung, trong tiểu viện của Diệp Lăng, bảy thân ảnh ngồi quây quần trong phòng.

“Chà chà, đúng là tích tiểu thành đại.”

“Đừng nghĩ 1 người thì không có bao nhiêu Tiên Thạch, nhưng nếu gom của vài người lại thì được phết đấy.”

Diệp Lăng ngạc nhiên gật đầu, mấy ngày qua mấy tên này kiếm chác ghê thật.

Trong vài ngày ngắn ngủi mà sáu người cướp được hơn triệu Tiên Thạch, con số này đã bao gồm Tiên khí và các vật khác.

“Đúng vậy, đúng là nhiều người hợp tác làm việc sẽ dễ hơn.”

“Một người một khối, 100 người chính là 100 khối.”

Mấy người Dương Ngũ Lang vô cùng kích động, muốn lập tức chia phần ngay, từ khi bọn họ làm nghề này, tài sản càng ngày càng phong phú, kẻ nào cũng thành nhà giàu mới nổi.

“Đúng vậy, trước kia khi ta ở Trái Đất, có người từng nói, người giàu nhất thế giới có khối tài sản hơn 100 tỷ.”

“Hoa Hạ chúng ta có 13 tỷ người, nếu hắn cho mỗi người chúng ta 1 tỷ thì chỉ mất có 13 tỷ.”

“13 tỷ, đối với hắn mà nói thì chẳng khác gì chín trâu mất sợi lông, còn có thể tạo phúc quần chúng, suy nghĩ tốt đẹp biết bao.”

Diệp Lăng bĩu môi, đám người Dương Tứ Lang trợn tròn mắt.

“13 tỷ người, mỗi người 1 tỷ, tổng cộng là 13 tỷ?”

13 tỷ?

Diệp Lăng cũng ngơ ngác mơ hồ, lập tức xua tay, hào sảng nói.

“Đừng thảo luận về vấn đề số má gì nữa, chúng ta nói chuyện khác đi!”

“Lần này các ngươi làm rất tốt, kế hoạch vô cùng thành công, giờ là lúc đám người Tài Thần ra mặt rồi.”

“Vân Điện thành sẽ là thành trì đầu tiên chúng ta chiếm lấy, tuyệt đối phải lập uy, nhanh chóng công chiếm, không thể dây dưa trì hoãn!”

Diệp Lăng xua tay nói, mấy tên vẫn trơ mắt nhìn đống tài phú khổng lồ trên mặt đất.

Két.

Cửa mở, Diệp Lăng tay mắt lanh lẹ trực tiếp thu hết bỏ vào Tu Tử Giới của chính mình.

“Gì đây, con bà nó!!”

Dương Ngũ Lang nhào qua, nhưng lại nhào vào khoảng không, y trừng mắt nhìn Diệp Lăng, ánh mắt kia tràn đầy vô tội và khó hiểu.

“Có người, lát nữa rồi nói!”

Diệp Lăng tằng hắng một cái, Trầm Nguyệt Tâm đi tới, nhìn đám người ngồi dưới đất thì nghi hoặc một chút.

“Diệp Lăng, ngươi tới đây, ta tìm ngươi có chút việc.”

Diệp Lăng hấp tấp đứng lên, đi theo Trầm Nguyệt Tâm ra ngoài, để lại sáu tên trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn choáng váng.

“Hai vợ chồng bọn họ đã lên sẵn kịch bản rồi đúng không?”

“Không biết, nói chung ta cảm thấy là vậy, hiện tại lòng ta thật trống vắng.”

“Nếu hắn dám cướp của chúng ta, ta sẽ liều mạng!”

Nửa ngày sau, sáu tên đen mặt xuất phát một lần nữa, mỗi người được chia 10 vạn cực phẩm Tiên Thạch, còn lại thì bị Diệp Lăng độc chiếm.

Diệp Lăng dùng danh nghĩa của công để thu lại, nói là để làm phúc lợi cho chúng huynh đệ.

Đối với lời giải thích này, sáu người hung hăng phỉ nhổ Diệp Lăng, sau đó mang lòng phẫn hận tiêu sái rời đi.

Vân Điện thành, hơn một tháng căng thẳng đề phòng, thành chủ và các cường giả đều kiệt sức, trong thành cũng vô cùng hỗn loạn.

Trị an không cần phải nói, hiện nay chẳng còn ai quản vấn đề này.

Người trong thành càng ngày càng ít, không ít cường giả không nhịn được loại giày vò này nên đã rời khỏi Vân Điện thành, đến thành trì khác.

Khi biết chuyện này, thành chủ giận không chỗ phát tiết, thề rằng phải bóp chết sáu tên khốn kiếp kia.

Nhưng kì quái là 1 tháng vừa qua sáu người dường như đã mai danh ẩn tích, tung tích còn không tìm được chớ đừng nhắc tới ra tay trừng trị.

“Ta nghĩ chắc là bọn họ đã rời đi rồi, sẽ không xuất hiện nữa.”

“Đúng vậy, hẳn là đã bị trận thế của chúng ta dọa sợ, dù sao cũng chỉ là Tứ Kiếp Tiên Đế, dù mạnh đến mức nào thì cũng tuyệt đối không thể là đối thủ của chúng ta.”

Một đám Tiên Đế bàn tán, thành chủ cũng gật đầu, hẳn là chuyện này sẽ kết thúc ở đây.

Vì vậy, thành chủ dẫn dắt các cường giả trở về thành, nhưng mọi người vẫn chưa nghỉ ngơi, sợ rằng lại đột nhiên xảy ra chuyện.

Ba ngày trôi qua bình an vô sự, thành chủ nghĩ mọi chuyện đã thật sự kết thúc, vì vậy hắn ta cao hứng về nhà, vui vẻ đi ngủ.

Nhưng hắn ta không biết rằng lúc này sáu tên khốn kia mới vừa chạy tới, bọn họ lại bắt đầu điên cuồng hành động.

1 tiếng đồng hồ sau, thành chủ đang ngủ say đột nhiên bị tiếng đập cửa đánh thức.

Cạch cạch cạch!

Thanh âm gấp gáp quen thuộc như vậy khiến thành chủ ngồi bật dậy, tròng mắt tràn đầy tơ máu.

“Ai?!”

Giọng hắn ta run rẩy, có dự cảm không tốt, thanh âm lạnh lùng.

“Thành chủ, không ổn rồi!”

“Hơn 100 người bị cướp, sáu tên cướp vọt vào trong thành, không phải cướp trên đường nữa mà là cướp bóc rồi!”

“Chấp Pháp Đội bị bọn họ hung tàn đả thương, ngay cả vũ khí cũng bị cướp đi.”

“Cường giả của chúng ta còn chưa kịp tới cứu viện thì sáu tên này đã trốn chạy!”

Ầm!

Thành chủ nổi trận lôi đình, nghiến răng nghiến lợi, tay nắm lại đấm lên giường, lực lượng đáng sợ lập tức đập vỡ ván giường.

“Khốn kiếp, lão tử liều mạng với các ngươi!”

Thành chủ phát điên bay ra ngoài, trong tay cầm một thanh đao tràn ngập hung quang.

Hắn ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho đám người kia, hắn ta thật sắp bị hành hạ điên rồi, thế này có để cho người ta sống nữa không.

Nhưng khi hắn ta vừa đến cửa thành thì lại bị người trong thành vây lại.

“Thành chủ, ngươi không thể tiếp tục như vậy, người chịu khổ chỉ có chúng ta.”

“Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng là người Hoàng Thiên cương vực, nhưng chúng ta không cảm thấy an toàn chút nào!”

“Đúng! Ngươi hãy cho chúng ta công đạo đi”

“Nếu không, chúng ta sẽ đến nương tựa Lôi Vực!”

“Lời này tuyệt đối không phải uy hiếp, chúng ta chỉ muốn sống bình an mà thôi!”

Một đám Tiên Đế Tiên Tôn, thậm chí là Kim Tiên đều kêu gào, vô cùng lộn xộn.

Thành chủ choáng váng hoa mắt, suýt nữa đã ngã xuống đất.

Sáu người Dương Tứ Lang đã chạy mất dạng, vì vậy thành chủ lại vinh hạnh được bắt hụt lần nữa.

Ban đêm, toàn bộ Vân Điện thành rất thê lương, không ai dám ra ngoài, rất sợ bị cướp.

Nhưng không ai biết rằng, lúc này, một thân ảnh đang ở trên tường thành viết vẽ linh tinh.

Sáng sớm hôm sau, có người lặng lẽ đi đến cửa thành, để xem có nạn nhân nào hay không, rồi ánh mắt hắn sáng lên, vội vã xoa mắt.

“Con bà nó!! Chuyện lớn rồi!”

Trước mặt người này, trên tường thành cao ngất viết vài chữ to.

“Ta phục rồi, một triệu cực phẩm Tiên Thạch, được chưa?!”

Phục?

Những chữ này do thành chủ viết xuống, hắn ta có ý gì, muốn khuất phục ư?

Bình Luận (0)
Comment