Đường đường thành chủ Vân Điện thành, cường giả Ngũ Kiếp sơ kỳ, còn là một viên hổ tướng của Hoàng Thiên lãnh thổ.
Mẹ nó, vậy mà ngươi công khai cò kè mặc cả với đám cướp trên tường thành ư?
Ngươi còn mặt mũi không, ngươi là người đấy!
Chúng ta bị cướp vô số lần, thậm chí không ít người bị cướp tới 2 lần, cực kì bi thảm.
Ngươi thì sao, không nói đến việc ngươi không hoàn thành chức trách, vậy mà ngươi còn dám cò kè mặc cả giữa ban ngày ban mặt ư?
“Các huynh đệ, ta cảm thấy chúng ta vào nhầm phe giặc rồi.”
“Mọi người bình tĩnh chớ nóng, nhỡ đâu không phải thành chủ viết thì sao?”
“Không phải ư? Vậy là ngươi viết ư?!”
Nói nhảm, nếu hắn ta không viết thì do ai viết, có ai cần làm vậy nữa!
Càng ngày càng nhiều người nhìn thấy câu nói sỉ nhục trên tường thành, không ai có thể chấp nhận được.
Đường đường Hoàng Thiên lãnh thổ, vậy mà lại làm ra chuyện đáng xấu hổ này, đúng là một hành động nhục nước mất chủ quyền!
“Nhường đường, thành chủ đến rồi!”
Lúc này, vài tên Chấp Pháp Quân tới sơ tán đoàn người, một người sắc mặt tái nhợt đi tới, kẻ đó chính là thành chủ.
“Thành chủ đại nhân, chúng ta đều kính ngưỡng ngươi, nhưng nếu ngươi làm vậy thì mọi thứ đều thành vô nghĩa.”
“Ta còn tưởng rằng đại nhân cường thế ra sao, hóa ra trước mặt một bộ, sau lưng một bộ.”
“Ta cảm thấy chúng ta nhiều người như vậy, cùng nhau quyên đủ trăm vạn Tiên Thạch là xong, đỡ phải lo lắng đề phòng.”
“Nói chung, ta hoàn toàn thất vọng rồi, ta tuyên bố, ta sẽ rời khỏi Vân Điện thành!”
“Ta cảm thấy Lôi Vực người ta không tệ, sắp tới ta sẽ chuyển đến đó.”
Đám Tiên Đế Tiên Tôn, thậm chí là Tiên Vương xung quanh bàn tán không nể nang chút nào, khoa trương kêu gào, thành chủ nghe vậy sắc mặt càng thêm khó coi.
“Tất cả im miệng cho ta, các ngươi có biết chính mình đang nói gì hay không!”
“Những ngày qua thành chủ chẳng được nghỉ ngơi tử tế, không phải là vì sự an toàn của mọi người sao?”
“Các ngươi nói vậy, thành chủ đã nỗ lực những ngày qua sao có thể chịu nổi?”
Đội trưởng Chấp Pháp Quân cao giọng rống giận, lẽ nào đám khốn kiếp này không thấy được sự nỗ lực của thành chủ sao?
Thành chủ hít sâu một hơi, đột nhiên hắn ta nhìn thấy hàng chữ trên tường thành, vì vậy định thần nhìn.
Trong nháy mắt, sắc mặt vốn tái nhợt của hắn ta trở nên trắng bệch, răng nghiến chặt vang lên tiếng kêu lách khách.
“Đồ khốn, lão tử...”
Thành chủ cất bước, rồi thân thể run lên, một ngụm máu tươi phun ra từ miệng hắn ta, thân thể mềm nhũn, ngã xuống đất.
Bịch.
Bụi mù nổi lên, Chấp Pháp Quân vội vã chạy tới đỡ thành chủ dậy.
“Chà chà, biểu diễn chuyên nghiệp thật.”
“Đúng thế, chữ do mình tự viết, thế mà tâm tình vẫn kích động được đến thế, ta phục rồi!”
“Lợi hại!”
Đám cường giả xung quanh châm chọc nói, Chấp Pháp Quân nghiến răng nghiến lợi, đám khốn kiếp này điên rồi sao!
Nhưng sau đó, bọn họ cũng nhìn thấy hàng chữ trên tường thành.
Lập tức, bọn họ như bị sét đánh, đầu choáng váng, trừng to mắt.
Chữ này... Thực sự do thành chủ viết sao?
“Các ngươi, các ngươi đừng vội kết luận!”
“Nhất định không phải thành chủ viết, nhất định là đám giặc cướp kia viết.”
“Các ngươi phải tin tưởng thành chủ, tin tưởng Vân Điện thành!”
Đội trưởng Chấp Pháp Quân vội vã quát, các cường giả xung quanh bĩu môi khinh miệt lắc đầu.
Tin tưởng ư?
Sao có thể tin tưởng?
Nói là mấy tên cướp kia viết, ai tin nổi chứ, người ta điên rồi hay sao mà mạo hiểm chạy đến tường thành viết những chữ này.
Hơn nữa không phải có thủ thành canh giữ sao, sao không ai phát hiện?
“Thành chủ không thừa nhận cũng không sao, nhưng ngươi đừng giả vờ nữa được không?”
“Bổn tọa cảm thấy đây là sự thật, thành chủ biểu diễn tuyệt lắm!”
“Ta bội phục, không thể không phục sát đất, nhưng ông đây mặc kệ, hôm nay ta phải rời đi.”
“Ta không muốn ở lại đây một giây nào nữa.”
Trong lúc nhất thời, mọi người náo động nghị luận, làm thành chủ vốn đã khí huyết công tâm lại càng thêm phẫn nộ, hắn ta ngã xuống đất, hoàn toàn ngất đi.
“Ồ, lại diễn rồi!”
“Hình như là thật đấy, khí tức thành chủ quá bất ổn.”
“Bất ổn ư? Ngươi xem kỹ lại đi, đây tuyệt đối là diễn.”
Đến lúc này, không ai tin tưởng thành chủ nữa, thậm chí có người biết hắn ta đã ngất đi nhưng vẫn châm chọc.
Loạn càng thêm loạn.
Trong thời gian ngắn, Vân Điện thành phồn hoa bị đám người Dương Tứ Lang làm cho hoàn toàn rối loạn.
“Khà khà!”
“Huynh đệ chúng ta không có thói quen thương lượng đàm phán!”
Đột nhiên, 6 thân ảnh màu đen xuất hiện trong hư không, từng đạo khí tức đáng sợ điên cuồng vũ động, thậm chí hư không cũng đang không ngừng rung động.
“Không ổn, cướp lại tới rồi!”
“Má ơi, chạy mau!”
“Ta đã bị cướp hai lần rồi, ta không muốn bị cướp nữa đâu!”
“Liều mạng với bọn họ, đám khốn kiếp đáng chết này!”
Đám cường giả đứng ở cửa thành hoàn toàn choáng váng, trong hư không, 6 thân ảnh kia quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn!
Dương Tứ Lang, Dương Ngũ Lang, Dương Lục Lang, Đổng Phi, Vương Bá Thiên, Hỏa Linh Nhi!
Phân đội cướp đường lại xuất kích!
“Các ngươi thật to gan, vậy mà vẫn dám xuất hiện.”
“Các huynh đệ, tiến lên!”
Đội trưởng Chấp Pháp Quân nổi giận gầm lên, trong cơ thể tản ra tu vi Tứ Kiếp hậu kỳ, hắn giậm chân, lao lên.
“Cút đi!”
Ầm!
Dương Tứ Lang khinh miệt liếc hắn, trường thương đâm đến, trường thương khủng bố trấn áp toàn bộ thiên địa.
Viu!
Mũi thương lóe lên thương quang lạnh lẽo khiến lòng người run rẩy.
Đội trưởng Chấp Pháp Quân lập tức trợn to mắt, hắn cảm thấy mình không thể né tránh một thương đang đánh tới kia!
Phụt.
Thân thể đội trưởng Chấp Pháp Quân chấn động, kinh hãi nhìn trường thương xuyên qua lồng ngực mình.
Máu tươi chảy xuôi theo mũi thương nhỏ xuống đại địa.
“Các ngươi, đừng hòng rời đi!”
Ầm ầm!
Trong hư không, sáu cường giả vây quanh Vân Điện thành.
Giờ khắc này, tất cả cường giả run rẩy, thậm chí không dám nhúc nhích nửa phần.
Đường đường là cường giả Tứ Kiếp hậu kỳ, vậy mà lại bị một thương đâm xuyên, không hề có sức đánh trả.
Vậy thì các cường giả trong thành có ai có thể địch nổi bọn họ?
“Khốn kiếp, để mạng lại!”
Lúc này, từ trong thành có một đạo thân ảnh điên cuồng lướt đến, tản ra tu vi Tứ Kiếp đỉnh phong.
Viu!
Một đạo kiếm quang rực rỡ tràn ngập hư không, mang theo thần uy chấn động.
Nhưng Dương Tứ Lang lại lắc đầu, cười khinh miệt.
“Loại kiến cỏ tầm thường này mà dám to mồm ư?”