Hoàng Thiên lãnh thổ, trong chính điện Hoàng Thiên thành, cường giả như mây.
Trên chủ vị, một người trung niên thần sắc uy nghiêm, khí thế cường đại, không ngừng phát ra hào quang đáng sợ.
Gã chính là chủ nhân Hoàng Thiên lãnh thổ, Hoàng Thiên Đế Quân!
Tu vi Lục Kiếp sơ kỳ, mạnh mẽ không gì sánh được, có chiến tích sống sót trốn thoát khỏi tay kẻ địch Lục Kiếp hậu kỳ.
“Đế Quân, chỉ cần Diệp Lăng dám mang đại quân đến đây, ta nhất định sẽ khiến hắn biết cái gì gọi là chênh lệch!”
“Đúng vậy, Đế Quân, ngài hạ lệnh đi, chúng ta không kiềm chế nổi nữa.”
“Lôi Vực mới thành lập bao lâu mà dám tranh đoạt Vạn Lôi cương vực với Hoàng Thiên lãnh thổ ta, bọn chúng chán sống rồi!”
Trong đại điện, các cường giả rống giận, khí tức dâng cao, chiến ý dạt dào.
Vạn Lôi cương vực rộng lớn lúc này chỉ còn Lôi Vực và Hoàng Thiên lãnh thổ, hơn nữa trong các trận đại chiến, Lôi Vực còn rơi vào hạ phong.
Từ đó có thể hiểu được Hoàng Thiên cương vực mạnh mẽ đến mức nào, thực lực của bọn họ khiến vô số cường giả phải sợ hãi.
“Nếu muốn tới thì ở lại đây đi.”
Hoàng Thiên Đế Quân chậm rãi đứng dậy, mỉm cười nhìn mọi người.
Ầm!
Giờ khắc này, trong đại điện chiến ý ngập trời, các cường giả thần sắc kích động, nắm tay rống to.
“Hoàng Thiên ta sống 35 ngàn năm, thành lập Hoàng Thiên lãnh thổ 18 ngàn năm!”
“Vô số năm qua, không biết bao nhiêu bá chủ nhắm đến ta, thậm chí Hoàng Thiên lãnh thổ từng xuất hiện một lần nguy cơ to lớn.”
“Nhưng đến này Hoàng Thiên lãnh thổ vẫn tồn tại sừng sững!”
Hoàng Thiên Đế Quân hào khí ngập trời, trong giọng nói tràn đầy kiêu ngạo.
“Bây giờ, Lôi Vực tranh hùng cùng ta!”
“Âm mưu quỷ kế, yêu ma quỷ quái, mặc hắn tới!”
“Cuối cùng, Vạn Lôi cương vực này sẽ thuộc về Hoàng Thiên lãnh thổ ta!”
Ầm!
Từng cỗ khí tức kinh khủng triệt để sôi trào trong cơ thể Hoàng Thiên Đế Quân!
Trong đại điện, mọi người trừng mắt, sau đó trực tiếp đứng dậy hô hào gào thét.
“Ha ha, Đế Quân uy vũ khí phách, cứ như vậy, Lôi Vực chắc chắn sẽ không có bất kỳ phần thắng nào.”
“Đế Quân uy vũ!”
Hoàng Thiên Đế Quân mỉm cười, khí tức quanh thân đột nhiên tăng lên đến Lục Kiếp trung kỳ!
Trong nháy mắt vừa rồi, Hoàng Thiên Đế Quân đã đột phá!
Giờ khắc này, Hoàng Thiên Đế Quân mỉm cười nhìn đám Tiên Đế đang kích động, nụ cười thần bí khó lường.
Gã cố tình đột phá vào lúc này, để làm những người vốn hừng hừng chiến ý càng thêm kích động sôi trào.
Sáng sớm hôm sau, khi tia nắng đầu tiên rọi xuống thiên địa, trong Vạn Lôi cương vực – từng là như vậy, vô số cường giả, vô số thế lực đều nhìn chằm chằm về phía Hoàng Thiên thành!
Hôm nay, nơi này sẽ diễn ra một sự kiện mang tĩnh lịch sử của Vạn Lôi cương vực.
Ngoài Hoàng Thiên thành, từng đạo thân ảnh lặng yên hàng lâm, bọn họ đều là Tiên Đế Tiên Tôn, không có Tiên Vương nào xuất hiện.
Hơn vạn cường giả ảnh che khuất bầu trời, khí tức dời núi lấp biển càn quét hư không.
Hoàng Thiên Đế Quân tay chắp sau lưng, ánh mắt lành lạnh, thu liễm khí tức, nhìn qua không khác gì một Đế Vương thế tục.
Đột nhiên, một thân ảnh từ xa bay nhanh đến, theo sát phía sau là đoàn người đông nghìn nghịt mây đen cuồn cuộn cường thế tràn tới.
“Đến rồi!”
Hoàng Thiên Đế Quân nhếch miệng cười, chỉ một điểm, trong hư không huyễn hóa ra một kim tọa rực rỡ, gã lạnh nhạt ngồi xuống.
Cách đó không xa, từng thân ảnh cường thế hạ xuống, kẻ cầm đầu chính là Diệp Lăng!
Phía sau hắn là đội quân tràn ngập sát khí bạo ngược, khí tức dâng trào, thậm chí chấn động hư không.
Diệp Phi, Mạc Tinh, Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, Tiểu Kim, bốn đại Thần Thú, Hồng Long, Niếp Thánh Tiên Đế, Dương Thất Lang, Phúc Lâm Tiên Đế… một đám cường giả hung hãn giáng xuống.
“Diệp Lăng?”
“Nghe danh không bằng gặp mặt, tuổi nhỏ mà đánh hạ giang sơn lớn như vậy, ta rất bội phục.”
Hoàng Thiên Đế Quân khẽ cười nói, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa thâm ý sâu xa.
Tên nhãi nhà ngươi vất vả đánh hạ giang sơn lớn như vậy mà dám đến đây, đúng là tự tìm đường chết.
Chúng cường giả đối diện Diệp Lăng gật đầu, mỉm cười đạm nhiên.
“Trường Giang sóng sau đè sóng trước, loại đồ cổ như ngươi tu luyện nhiều năm như vậy mà không có tiến bộ gì, bị người khác vượt qua là chuyện rất bình thường.”
“Cho nên, ta thường giáo dục người khác là, làm người thì nhất định phải có mộng tưởng, bởi vì biết đâu sẽ có ngày nó thành hiện thực thì sao.”
“Hơn nữa, người không có mơ ước thì khác gì cá mắm, đúng không?”
Hai câu cuối là nói với những người đứng phía sau hắn, các cường giả Lôi Vực nhếch miệng cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp trời.
Sắc mặt Hoàng Thiên Đế Quân trở nên âm trầm.
“Ha hả, miệng lưỡi bén nhọn!”
Hoàng Thiên Đế Quân hung hãn đứng dậy, nhìn đại quân mênh mông đối diện, lắc đầu.
“Chỉ bằng đám vô dụng kia mà cũng muốn chiếm lấy Hoàng Thiên lãnh thổ ta ư?”
“Nực cười.”
Vô dụng!
Nghe vậy, các cường giả Lôi Vực lập tức phẫn nộ ngập trời.
Ngươi mắng ai đó, nói ai là vô dụng!
“Ngươi đang nói đến các huynh đệ của ta ư?”
“Chà chà, không bằng để bọn họ so chiêu một chút trước đi?”
Diệp Lăng nhếch miệng cười, phía sau hắn, Tiểu Hắc bước ra một bước, thân thể chấn động, khí tức càn quét lan tràn.
Crắc!
Y phục vỡ nát, Tiểu Hắc cười dữ tợn, trực tiếp lao đến hư không phía trước.
“Kẻ nào dám tới chịu chết!”
Thần sắc Tiểu Hắc nghiêm nghị, sát khí bừng bừng!
Sau khi nhìn thấy Tiểu Hắc, Hoàng Thiên Đế Quân khoát tay áo, phía sau gã, một cường giả Ngũ Kiếp trung kỳ xuất hiện, khí tức ngập trời.
“Bổn tọa, Tịch Dương Đế Quân, tới giết ngươi!”
Bạch!
Khi Tịch Dương Đế Quân lao đi, trong tay gã xuất hiện một thanh trường kiếm sắc bén.
Kiếm quang phóng lên cao, dừng giữa hư không!
“Ha ha! Tiểu tử da đen này xui xẻo rồi.”
“Tịch Dương Tiên Đế là cường giả nổi bật trong Hoàng Thiên lãnh thổ ta, thần thông vô cùng đáng sợ!”
“Hừ, chết cũng chẳng trách được ai, ai bảo không biết tự lượng sức!”
Chúng Tiên Đế Hoàng Thiên lãnh thổ trào phúng khinh miệt.
Lúc này, Tiểu Hắc đột nhiên di động.
Xèo xèo xèo!
Khi Tiểu Hắc phóng đi, hư không trước mặt y ầm ầm sụp xuống.
Dòng khí màu xám tro cuồn cuộn tràn ra từ khe nứt.
Ầm!
Một quyền tầm thường hung hãn lao đi.
Giờ khắc này, kiếm quang đánh đâu thắng đó ầm ầm vỡ nát!