Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1357 - Chương 1358: Đánh Cược

Chương 1358: Đánh cược

Kiếm quang đầy trời tản ra thần uy xán lạn, nhưng lại bị một nắm tay tầm thường xuyên thủng trong nháy mắt.

Ầm!

Kiếm quang ầm ầm vỡ nát, hóa thành vô số điểm sáng tiêu tán trong hư không.

Nắm tay mang theo quang mang u nhiên hung hăng đánh thẳng hướng Tịch Dương Tiên Đế.

Phụt phụt!

Lồng ngực Tịch Dương Tiên Đế chấn động, sắc mặt trắng bệch, nôn ra một bãi máu to.

“Cái gì?!”

“Sao lại như vậy?”

“Tịch Dương Tiên Đế đường đường là cường giả Ngũ Kiếp trung kỳ!”

“Nhưng chỉ cần dùng một quyền thôi ư? Khoa trương quá mức rồi đấy!”

Trong lúc nhất thời, tất cả cường giả Hoàng Thiên cương vực đều sợ hãi, bọn họ trừng mắt nhìn Tiểu Hắc đứng sừng sững trong không trung.

Nếu xét về thân thể, hiện nay chỉ mình Diệp Lăng hơn được y, trước khi tới Đế Vực, Diệp Lăng còn không mạnh bằng y.

Hơn nữa, năng lực miễn dịch thần thông giúp Tiểu Hắc trở thành tồn tại gần như vô địch, nực cười là Long Tộc lại gán ghép tội nghiệt của Nghiệt Long cho Hắc Long nhất tộc.

Hành động này chẳng khác gì vứt bỏ một bị chiến thần vô địch ra khỏi Long Tộc.

“Ha ha, trang bức nữa đi, kiêu ngạo nữa đi, bị đánh đau chưa?”

“Thấy ánh mắt các ngươi như thế lão tử ta liền thoải mái.”

“Nhìn cái gì? Không phục thì đánh một trận, ngày nào lão tử không đắc tội với người ta thì ngày đó ta không thoải mái, ha ha!”

Đám cường giả Lôi Vực điên cuồng kêu gào, lời lẽ đả kích.

Nghĩ kĩ thì thấy cũng đúng thôi, bị Diệp Lăng và đám người Mạc Tinh ảnh hưởng, những người này sao có thể trở thành những người anh em thiện lành được chứ.

Hoàng Thiên Đế Quân bước một bước như xuyên qua không gian, trực tiếp đứng trước người Tịch Dương Tiên Đế.

“Chuyện này không thể trách ngươi, lui xuống trước đi.”

Hoàng Thiên Đế Quân chậm rãi nói, sau đó nhìn Tiểu Hắc đang vô cùng cuồng ngạo.

“Ngươi rất mạnh, tu vi Ngũ Kiếp trung kỳ mà đánh bại Tịch Dương Tiên Đế chỉ bằng một quyền.”

“Nếu bây giờ ngươi bỏ gian tà theo chính nghĩa, ta cam đoan sẽ cho ngươi địa vị dưới một người, trên vạn người!”

Dụ dỗ, kéo người trắng trợn, chúng cường giả Lôi Vực nghiến răng nghiến lợi, má nó đồ không biết xấu hổ!

Tiểu Hắc liếc Diệp Lăng, sau đó mỉm cười gật đầu.

Con bà nó!!

Trong lòng mọi người Lôi Vực đều mắng to, y điên rồi à? Đáp ứng thật ư?

Đùa gì vậy? Hiện này lưỡng quân đối chọi, ngươi nghĩ rằng đây chỉ là trò chơi thôi ư.

“Nếu vậy, hoan nghênh gia nhập Hoàng Thiên lãnh thổ!”

Hoàng Thiên Đế Quân cũng sững sờ, gã không yên lòng, nhưng vẫn ra vẻ hào phóng uy nghiêm.

Mặc kệ, y có thể làm gì mình chứ, không thể nào là kế phản gián được.

“Được, vậy ngươi cút đi, giao Hoàng Thiên lãnh thổ ra đây.”

Ngay sau đó, Tiểu Hắc nói ra lời khiến cường giả Hoàng Thiên thành hoàn toàn choáng váng.

Y điên ư?

“Ngươi nói cái gì?”

Hoàng Thiên Đế Quân nghiêm nghị hỏi, khí tức Lục Kiếp Tiên Đế bắt đầu dâng trào.

“Ta nói ngươi cút ngay.”

“Không phải ngươi nói là sẽ cho ta địa vị dưới một người trên vạn người sao?”

“Ta vui vẻ chấp nhận, cám ơn ngươi thành toàn.”

Tiểu Hắc chỉ Diệp Lăng đang nở nụ cười thần bí phía sau, y gật đầu.

“Hắn chính là kẻ trên ta, còn ta sẽ đứng trên vạn người, còn ngươi, cút sang chỗ khác chơi đi.”

Móa móa móa!

Không ngờ ngôn ngữ còn có thể chơi như vậy, mọi người Lôi Vực không nhịn được nữa, cất tiếng cười to, cười ra nước mắt.

Thâm thật, không hổ là huynh đệ lâu năm của Diệp Lăng.

“Rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt!”

Ầm!

Hoàng Thiên Đế Quân hung hãn giậm chân, khí tức Lục Kiếp trung kỳ không hề che giấu, điên cuồng càn quét tràn ra như sóng cuộn biển gào.

Rầm rầm!

Khí tức ngập trời, giờ khắc này, chúng cường giả Hoàng Thiên thành vốn hơi hạ khí thế lập tức kêu gào vô cùng kích động.

Lục Kiếp trung kỳ!

Tu vi thế này đáng sợ dường nào, e rằng trong lãnh thổ này chỉ sợ mình Hoàng Thiên Đế Quân cường đại đến vậy, những kẻ khác nếu chưa bị giết chết thì cũng đã bị trấn áp.

“Hoàng Thiên! Giả vờ thâm trầm cái gì?”

“Lục Kiếp trung kỳ đáng kiêu ngạo lắm sao?”

Diệp Lăng chậm rãi đạp khoảng bước đến, gương mặt ngông cuồng, lãnh đạm nói.

Thấy Diệp Lăng bước tới, chúng cường giả Hoàng Thiên thành vội vã tiến lên, dàn sẵn trận địa đón địch, chuẩn bị xuất thủ, chiến ý dạt dào.

Người Lôi Vực thấy vậy cũng phóng về phía trước, ánh mắt khiếp người.

Giờ khắc này, đại chiến có dấu hiệu sắp bùng nổ!

“Diệp Lăng! Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?!”

Hoàng Thiên Đế Quân cười lạnh, gã không cảm thấy áp lực chút nào khi đối đầu với Diệp Lăng.

Hắn chỉ là Ngũ Kiếp sơ kỳ, có thể là hắn rất mạnh, nhưng nếu gã ra tay toàn lực, e rằng Diệp Lăng không trụ được đến chiêu thứ hai chớ đừng nhắc tới chuyện tranh đấu với gã.

Gã chỉ coi trọng thực lực chỉnh thể Lôi Vực và những nhân vật đáng sợ như Tiểu Hắc.

“Ta muốn thế nào ư?”

“Ngươi nói xem, ở trước mặt ta, ngươi nhục nhã huynh đệ của ta, ngươi cảm thấy ta muốn làm gì?”

Diệp Lăng cười lạnh, sau đó vỗ bả vai Tiểu Hắc, khinh miệt nói với Hoàng Thiên Đế Quân.

“Ngươi nói huynh đệ ta rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt ư?”

“Được, tới đây, bổn tọa đánh cuộc với ngươi, không biết ngươi có dám nhận hay không.”

Hoàng Thiên Đế Quân nghi hoặc, người này muốn tính kế điều gì?

“Ngươi dùng thần thông mạnh nhất xuất thủ với huynh đệ ta, huynh đệ ta không hoàn thủ không chạy trốn.”

“Nếu hắn bị thương, vậy coi như ta không nói gì, ta sẽ mang đại quân rời đi.”

“Như hắn không bị tổn thương, vậy ngươi phải quỳ xuống dập đầu nhận sai với huynh đệ ta, nếu không, đến lượt ta hạ thủ với huynh đệ ngươi.”

“Không biết ngươi có dám không?”

Diệp Lăng cười nhạt, nụ cười nồng nặc sát khí.

Sắc mặt Hoàng Thiên Đế Quân lập tức thay đổi, đề nghị này khiến gã khó mà cân nhắc được lợi hại trong đó.

Theo đạo lý, cường giả Lục Kiếp trung kỳ tuyệt đối không đỡ nổi thần thông mạnh nhất của gã.

Tuy rằng người tên Tiểu Hắc kia rất mạnh, nhưng có khả năng cao là sẽ chết, điểm này không thể nghi ngờ.

Nhưng sao Diệp Lăng lại đẩy huynh đệ hắn đến đường chết như vậy?

Không đúng, tuyệt đối có điều gì đó mờ ám!

Hoàng Thiên Đế Quân hít sâu một hơi, gã không có biện pháp cự tuyệt, nếu không, chẳng phải gã sẽ thành kẻ hèn nhát ư?

“Nếu ngươi đã muốn huynh đệ của mình chết, ta đây sẽ thành toàn ngươi!”

Dứt lời, một ngọn lửa cháy hừng hừng bùng lên trong thân thể Hoàng Thiên Đế Quân.

Bình Luận (0)
Comment