Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1389 - Chương 1390: Lão Tổ Cũng Vô Dụng

Chương 1390: Lão tổ cũng vô dụng

Mọi người nghĩ lại, trong bão táp lôi đình vừa rồi, hình như hai tên kia không hề bị tổn thương chút nào.

Những trái tim khiếp sợ đập ầm ầm như muốn phá tan lồng ngực.

Hoàn toàn không thể nào tưởng tượng nổi. Sau công kích phẫn nộ của Guard Lan lão tổ, hai kẻ không đến Lục Trọng Thần Linh lại bình yên vô sự, đây quả thực là kỳ tích.

Bọn họ đâu biết rằng, Diệp Lăng và Tiểu Hắc đã từng tạo nên nhiều kỳ tích hơn thế.

“Khoe khoang xong chưa?"

Đột nhiên, thanh âm châm chọc của Diệp Lăng vang lên, tất cả đều ngày người, khiếp sợ đến mức suýt nữa đã hít thở không thống. Khoe khoang?

Đây mà là khoe khoang ư, rõ ràng là sát chiêu lấy mạng người, vậy mà là khoe khoang?

“Ngươi khoe khoang xong rồi thì đến lượt ta!"

Diệp Lăng cười lạnh, sấm sét trước mặt hắn ầm ầm vỡ nát!

Ầm!

Vô Số lực lượng đáng sợ tràn ngập dưới chân Diệp Lăng, từng luồng lôi đình tinh thuần hơn, mang theo uy năng khủng bố lan tràn.

Lôi Vực hàng lầm!

“Cái gì? ! Tiên Nhân Đông phương kia cũng mang thuộc tính lôi điện ư?”

“Tại sao ta có cảm giác lôi đình của hắn còn đáng sợ hơn lão tổ"

“Yên tâm đi, lão tổ là vô địch, tu vi của hắn tuyệt đối đứng đầu Adam lãnh thổ, không ai có thể đánh bại"

Các cường giả tranh luận, nhưng lời nói của bọn họ rõ ràng chẳng có chút thuyết phục nào.

Lão tổ đứng trong hư không, chứng kiến lôi đình vô biên lan ra dưới chân Diệp Lăng, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, lão cảm nhận được nguy cơ rất mạnh.

“Ngũ Kiếp Tiên Đế thì có thể làm gì được ta!”

Lão tổ kia lập tức cười lạnh, lão cảm thấy với thực lực của lão, đối phó với hai kẻ cùng lắm là Ngũ Kiếp Tiên Đế này chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay.

Nhưng khi một luồng thần quang rực rỡ bắn ra từ đầu ngón tay Diệp Lăng, sắc mặt lão lập tức tái nhợt.

Rầm rầm!

Từng luồng thần quang lao ra, bắn về phía đỉnh đầu lão tổ, màn sáng giáng xuống bao trùm. Rầm rầm!

Màn sáng vây nhốt lão tổ, có một lực lượng từ từ cắn nuốt thần lực trong cơ thể lão.

Bát Cực Khốn Thần Châu!

Lão tổ vô cùng kinh hãi, giờ khắc này dường như lực lượng trong cơ thể lão đang bị giam cầm triệt để.

“Đây là pháp bảo của ma quỷ!”

“Ngươi là hóa thân của ác ma, người làm bẩn thánh quang Thần Linh, người đáng chết!”

Trong vòng vây của Bát Cực Khốn Thần Châu, lão tổ không ngừng vung thất thải thần trường, lực lượng không ngừng bạo động trong lồng giam của Thần Châu.

Ù ù!

Đáng tiếc, lực lượng như mưa dông gió giật đánh ra như đá chìm biển rộng, nó biến mất mà chẳng tạo nên rác dụng gì.

“Hừ, ngươi có tư cách kêu gào ư?"

Diệp Lăng nhếch miệng cười, thân thể sáng lên, bảy Thần Mạch khai mở, lực lượng Thần Mạch điên cuồng tràn khắp toàn thân.

Rầm rầm!

Sau đó Diệt Cực Kim Thân bát trọng cũng lập tức thi triển ra, lực lượng mênh mông lưu chuyển khắp mọi ngõ ngách trong thần thể hắn.

Viu!

Diệp Lăng đã tới sát Bát Cực Khốn Thần Châu, hắn đánh ra một chưởng, lực lượng kinh khủng bao trùm nắm tay.

“Không!"

Lão tổ bị vây nhốt lập tức sợ hãi rống lên, nhưng Diệp Lăng đã ra quyền! Xèo xèo xèo!

Quyền phong sắc bén như đao, cực kì mạnh mẽ.

Nắm tay trực tiếp xuyên thủng hư không, đánh về phía lão tổ, nhưng nắm đấm này ẩn chứa lực lượng khiến lão tổ hết hồn.

Răng rắc!

Một quyền đánh mạnh lên lồng ngực lão tổ, lão trừng mắt, sau lưng nổ tung, máu tươi bắn ra.

Lão nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lão tổ trở nên ảm đạm.

“Một tên khốn yếu ớt như người mà dám xưng là lão tổ ư?”

“Đúng là lão hổ rời núi, hầu tử xưng đại vương"

Diệp Lăng châm chọc cười, hắn nâng chân tung cước, một cước của hắn dường như khiến toàn bộ không gian đều tê liệt.

Rắc!

Tiếng xương nứt giòn vang khiến kẻ khác tê cả da đầu.

Diệp Lăng khinh thường nhìn gia hỏa đau đớn cong người kia, hắn lắc đầu, tay đưa vào trong Bát Cực Khốn Thần Châu.

Quỳ xuống cho ta!"

Tắn tóm đầu vị lão tổ này, dùng sức đập mạnh đầu lão xuống đất.

Bịch!

Bụi đất bay lên, toàn trường lặng ngắt như tờ, mọi người câm lặng như đã chết.

Thua rồi ư?

Đường đường là lão tổ của Guard Lan gia tộc, vậy mà lại thua như vậy ư? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, lão là Lục Trọng Thần Linh, có thể nói là một trong những cường giả vô địch trong Adam lãnh thổ. Nhưng bây giờ chỉ bị trúng một quyền một cước mà đã trở thành phế vật nằm bẹp dí dưới đất ư?

Diệp Lăng hung hăng giẫm lên lưng lão tổ, từng nỗ lực lượng truyền qua chân hắn không ngừng xung kích cơ thể lão. Phụt phụt!

Lực lượng không ngừng bùng nổ, thân thể lão không ngừng chấn động.

Diệp Lăng lắc đầu, cười lạnh một tiếng.

Người của Thiên Giới Tây phương đều có thân thể yếu đuối, bọn họ chỉ am hiểu công kích tinh thần và pháp tắc mà thôi. Có thể với những người khác thì đó đều là thủ đoạn công kích quỷ dị mạnh mẽ, nhưng đối với Diệp Lăng mà nói, đó chỉ là vài ba mánh khóe nhỏ mà thôi.

Tinh thần lực ư?

Diệp Lăng trải qua vô số cơ duyên, còn đã sống hai đời, ai có tinh thần lực cường đại bằng hắn?

Pháp tắc ư?

Đừng đùa, Diệp Lăng nắm giữ tôi đạo và cực điểm chân ý đại viên mãn, ở phương diện nay hắn còn hơn hẳn một vài Thánh Nhân.

Cho nên, những thủ đoạn ấy chỉ có tác dụng với đám Thần Linh cả thân thể và thần thông đều yếu đuối, nếu để Diệp Lăng áp sát thì dù có là Thất Kiếp hay Bát Kiếp Tiến Đế thì cũng phải rưng rưng nuốt hận.

Hết cách rồi, thân thể Diệp Lăng còn mạnh hơn Tiểu Hắc, đối với đám Thần Linh này mà nói, hắn cũng có thể xưng là Bug.

“Tiểu Hắc, kết cục của lão gia hỏa này giao cho nữ nhân nhà ngươi, những chuyện khác ta cũng mặc kệ Diệp Lăng nhún vai với Tiểu Hắc, những chuyện khác chính là ân oán nhà người ta, chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn.

Đương nhiên Tiểu Hắc có tư cách xen vào, dù sao y cũng là con rể nhà người ta đúng không?

Đúng, là con rể!

Bình Luận (0)
Comment