Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1468 - Chương 1469: Uy Phật Quốc

Chương 1469: Uy Phật Quốc

Bát Kiếp Phật Đà duỗi tay, bàn tay y rất bình thường, chỉ là hơi nhiều vết chai một chút mà thôi.

Nhưng Diệp Lắng nghe y nói vậy thì thần sắc thoáng ngưng trọng, hắn đã đoán ra tên hòa thượng này muốn làm gì.

Trong thần thông Phật Môn có một đạo thần thông kinh thiên động địa, thậm chí Tề Thiên Đại Thánh đã từng bại dưới thần thông này của Phật Tổ.

Chưởng Trung Phật Quốc! Chương Trung Phật Quốc chỉ khác Chương Trung Tiên Quốc một chữ, nhưng ý nghĩa lại khác nhau xa tít tắp. Chương Trung Tiên Quốc là hủy diệt, dùng lực lượng cường đại hoàn toàn hủy diệt địch nhân, bộc phát ra lực hủy diệt không gì sánh kịp.

Những Chương Trung Phật Quốc lại hoàn toàn bất đồng, hoặc nên nói rằng nó không nổi danh vì lực hủy diệt. Chương Trung Phật Quốc là một huyễn cảnh rộng lớn, là thần thông độc đáo trong hệ thống tu hành độc lập của Phật Giới.

Bát Kiếp Phật Đà xòe tay ra, Diệp Lăng đột nhiên phát hiện quy tắc thiên đạo trước mặt mình đang không ngừng thay đổi. Xoạt xoạt xoạt!

Đồng thời, thế giới trước mặt Diệp Lăng đột nhiên thay đổi, cuồng phong không ngừng gào thét, ánh mắt hắn đột nhiên mơ hồ.

Không chỉ là ánh mắt, ngay cả đầu óc hắn cũng hoàn toàn mơ hồ.

Người ngoài chỉ thấy Bát Kiếp Phật Đà đưa tay ra, vô số Phật quang nhẹ nhàng chiếu đến Diệp Lăng. Ngay sau đó, Diệp Lăng trở nên ngơ ngác, thần sắc si ngốc.

“Khốn kiếp, rốt cuộc ngươi đã làm gì? !”

“Bảo hộ Đế Quân!”

Cường giả Lôi Vực rống giận bay thẳng đến bên cạnh Diệp Lăng, lực lượng cuồn cuộn trong cơ thể không ngừng dâng trào, chuẩn bị xuất thủ.

“Ta và Đế Quân so chiêu, xin chư vị thí chủ đừng tham dự"

Bát Kiếp Phật Đà mỉm cười từ ái, thấp giọng niệm Phật hiệu, từng luồng Phật quang không ngừng toát ra từ thân thể y.

“Được!”

“Vậy đừng lãng phí thời gian, còn thủ đoạn gì dùng ra hết đi!"

Mạc Tinh bước ra một bước dữ tợn nói.

Lúc này ý thức của Diệp Lăng đã từ từ khôi phục, nhưng khi hắn tỉnh táo lại, hắn lập tức chấn động kịch liệt. Trước mặt hắn là thi thể rải khắp đại địa, hư không tràn đầy mùi máu tanh gay mũi.

Những thi thể ấy rõ ràng đều là huynh đệ Lôi Vực!

Mạc Tinh, Dương Thất Lang, Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, Tiểu Kim, Diệp Phi, Tứ Thần Thú, tâm huynh đệ Văn gia... toàn bộ đã chết trận thảm liệt!

Mà liên quân hầu như cũng đã chết hết, trong thiên địa chỉ còn không đến 100 người vẫn đứng được, tất cả đều bị thương nghiêm trọng.

“Chư vị, hòa thượng dùng thuật che mắt vây khốn Diệp Lăng nhưng vẫn tử thương thảm trọng, thậm chí có thể nói là toàn quân bị diệt!”

“Dùng cái giá thảm liệt như vậy đổi lấy một mỏ Tiến Tủy thật sự không đáng giá!”

Trong hư không, Bát Kiếp Phật Đà xuất thủ với Diệp Lăng cười khổ nhìn thi thể trên mặt đất lắc đầu nói, những lời nói lại khiến Diệp Lăng chấn động.

Thuật che mắt?

Lẽ nào hắn đã trúng thuật che mắt của lão hòa thượng, trong lúc đó liên quân đã xuất thủ giết toàn bộ cường giả Lôi Vực?

Diệp Lăng cảm thấy trái tim mình như đang vỡ vụn, thân thể chấn động kịch liệt, hắn phun ra một ngụm máu tươi.

“Các ngươi gạt ta?”

“Các ngươi dám gạt ta ư? !”

Âm!

Diệp Lăng ngửa đầu rống giận, tròng mắt đỏ lên, thậm chí mái tóc không gió tự bay, trông hắn cực kỳ dữ tợn. Chết rồi, tất cả đều chết hết, huynh đệ của mình, toàn bộ huynh đệ đi cùng mình từ Trái Đất đến Tiên Giới đều chết rồi, mà nguyên nhân chính là vì một mỏ Tiên Tủy.

“Khốn kiếp, khốn kiếp!”

“Lão tử làm thịt các ngươi!”

Âm!

Ngay sau đó Diệp Lăng phóng lên cao, tất cả thần thông hoàn toàn bằng nổ, đồng thời trong mắt Diệp Lăng đã không còn chút thần trí nào nữa.

Giờ khắc này hắn như trở thành một cỗ máy giết chóc điên cuồng.

Rầm rầm rầm!

Cảnh giới của hắn hoàn toàn đột phá, hơn nữa còn là đột phá không ngừng, trong nháy mắt đã trực tiếp tiến đến Cửu Kiếp Tiên Đế đỉnh phong! Kiếm quang trút xuống như mưa dông gió giật hoàn toàn cắt nát đám cường giả đối diện, mảnh vụn rơi xuống biển thi thể dưới đất.

Nhưng khi Diệp Lăng giết sạch mọi người, hắn đần độn đứng trong hư không nhìn từng cỗ thi thể, trái tim nghẹn lại.

“Chết rồi, chết hết rồi"

“Mỏ Tiến Tủy tới tay, tu vi đột phá, trong thiên hạ này trừ Thánh Nhân ra thì còn ai là đối thủ của ta!"

“Nhưng chết hết rồi!"

“Các huynh đệ của ta..."

Diệt Tiên Kiếm trong tay Diệp Lăng rơi xuống đất, thân thể hắn run rẩy kịch liệt, hai tay nắm chặt lộ rõ khớp xương.

“Chết rồi!"

“Ta còn sống, vì sao ta còn sống, vì sao? !”

Diệp Lăng điên cuồng rống giận, ánh mắt dữ tợn tràn ngập tử khí cùng với tuyệt vọng nồng nặc.

“Dù vô địch thiên hạ, dù là chủ nhân thiên địa, nhưng còn ý nghĩa gì nữa!"

“Các huynh đệ của ta đều chết hết, ta còn mặt mũi nào sống trên thế giới này?

Diệp Lăng cười thảm, sau đó nhìn hư không tràn đầy huyết sắc, yếu ớt lắc đầu.

Viu!

Diệp Lăng bay đến trên tường thành rồi chậm rãi ngồi xuống, hắn nhìn tinh không mịt mờ, kiệt sức ngã xuống đất, khóe mắt trào huyết lệ.

“Loại cảm giác này thật khó chịu!"

Diệp Lăng nằm trên tường thành thì thào nói, sau đó nở nụ cười đắng chát.

Rồi Diệp Lăng đứng dậy nhìn thi thể khắp nơi, hít sâu một hơi.

“Dù biết là huyễn cảnh nhưng vẫn khó có thể tiếp thu"

“Nếu không phải từng được Thất Tinh Lão Tổ chỉ điểm ở Tinh Linh Sơn giúp tâm linh lột xác, có thể ta sẽ thua dưới một chưởng này như Tề Thiên Đại Thánh năm xưa"

Sau khi tiến vào Chưởng Trung Phật Quốc, Diệp Lăng suýt nữa đã lạc mất chính mình, nhưng tâm linh vạn bụi bất nhiễm, trong như lưu ly đã bảo vệ hắn.

Hắn không trực tiếp phá trận là để nhìn xem Chương Trung Phật Quốc này có gì đáng sợ. Cuối cùng chính hắn suýt nữa đã lạc lối trong thế giới này.

“Kết thúc đi"

Diệp Lăng lắc đầu bước một bước, thế giới hoàn toàn vỡ nát.

Ngoại giới, trong ánh mắt vạn người, thần sắc Diệp Lăng bỗng nhiên thanh tỉnh.

Bát Kiếp Phật Đà thân thể chấn động, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, máu tươi chảy ra từ khóe miệng.

Bình Luận (0)
Comment