Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1516 - Chương 1517: Kẻ Tham Ăn Tùy Duyên

Chương 1517: Kẻ tham ăn Tùy Duyên

Đám Tiên Đế bị Diệp Lăng và Đông Hoàng Thái Nhất đánh lén không chết thì cũng bị thương, không những tổn thất thảm trọng lại còn bỏ lỡ một khối Huyết Tinh lớn, chắc chắn những kẻ này đều sẽ tức hộc máu. Nơi xa, hai kẻ trọng thương chạy trốn dừng lại, bọn họ thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch.

“Mẹ ơi, tên Cửu Kiếp Đế Quân kia chẳng có chút nhân tính nào!"

“Khánh Đạt đường đường là Bát Kiếp Tiên Đế hậu kỳ vậy mà hắn nói ăn liền ăn, còn làm canh cá gì đó”.

“Mấu chốt là tên kia còn mang theo một cái nồi lớn, hắn quá vô nhân tính, ta sợ lắm, cái này còn khó chịu hơn cả cái chết!"

Hai Tiên Đế nhớ tới cảnh Diệp Lăng hung tợn thái chân thân Khánh Đạt thành từng khối liền run rẩy.

Tại chiến trường, Đông Hoàng Thái Nhất trừng mắt nhìn Diệp Lăng ném từng miếng thịt cá vào trong Bát Bộ Phù Đồ, sau đó trực tiếp nổi lửa.

Ùng ục!

“Má nó, ngươi nấu thật à?"

Đông Hoàng Thái Nhất ngây dại, tên này định nấu Tiên Đế trong Vạn Yêu Trì này thật ư? “Không nấu thì khó giải được mối hận trong lòng ta, hơn nữa đây chỉ là một con cá mà thôi, ngươi chưa ăn bao giờ ư? Nếu người không thích thì đừng ăn!"

Diệp Lăng nghiến răng nghiến lợi, lão tử đã nói là làm, nói nấu canh thì chắc chắn không nướng, hắn là người rất có nguyên tắc.

Chuyện này.”

“Chắc lát nữa ngươi không phát điện nướng luôn cả ta để ăn đâu nhỉ?"

Đông Hoàng Thái Nhất tái mặt nuốt nước miếng, bản thể của hắn ta là chim, tên này sẽ không phát điên thật chứ? Nghĩ tới đây, thân thể hắn ta khẽ run rẩy.

Không lâu sau, mùi hương thơm lừng bay ra từ trong đỉnh, Diệp Lăng nhếch miệng cười, lấy vài loại gia vị ra nêm nếm.

“Con bà nó!"

“Ra là người đã chuẩn bị sẵn rồi, Diệp Lăng, người điên rồi ư? !"

Nhìn kìa, ngay cả gia vị cũng mang đi, tên này muốn làm gì?

“Trong Tu Tử Giới của ta cái gì cũng có, còn có gia vị nướng chim, ngươi có muốn thử không?"

Diệp Lăng quay đầu nhếch miệng cười, Đông Hoàng Thái Nhất sợ hãi run lên, vội vã xua tay lắc đầu.

“Hắc hắc, xong rồi!"

Diệp Lăng nhếch miệng cười vung tay, khối Huyết Tinh to như một con Sơn dương trực tiếp bay vào trong Tu Tử Giới của hắn.

“Này, người làm gì thế? !"

Đông Hoàng Thái Nhất choáng váng, hắn làm gì vậy? Hắn ta còn chưa luyện hóa đầu, sao hắn lại cất đi?

“Ngươi gấp cái gì, yên tâm đi, giữ thứ này lại có tác dụng khác, tới đây uống chén canh cho ấm người, nước dưới này không giống trên kia đầu"

Diệp Lăng cười thần bí, hắn lấy ra hai cái chén nhỏ, tự đổ đầy một chén rồi nhấp một ngụm, hắn lập tức trừng mắt liên tục gật đầu.

“Ngon lắm, rất tươi, mau tới đây đi!"

Diệp Lăng nhắm mắt thoải mái nhấm nháp, trong canh cá này ẩn chứa Tiên Lực nồng nặc còn nhiều hơn trong Tiên Tủy.

Huống hồ toàn bộ tu vi của Khánh Đạt đã bị Diệp Lăng tích lũy lại trong bát canh này, nó tuyệt đối rất mỹ vị.

“Cút ngay, đồ biến thái”

“Lão tử không ăn, người thích thì tự ăn đi!"

Đông Hoàng Thái Nhất lắc đầu quát, tên này bị làm sao vậy?

Ăn cá ư?

Tuy hắn ta từng ăn rồi nhưng lại chưa bao giờ ăn Tiên Đế, huống hồ hắn ta cũng là Yêu, ngẫm thôi cũng cảm thấy cả người không được tự nhiên, như thể một ngày nào đó chính mình cũng sẽ bị kẻ khác ăn thịt.

“Không ăn thì thôi, không ai ép ngươi cả"

Diệp Lăng tỏ vẻ không sao cả, lại múc hai miếng thịt cá trong suốt như Ngọc Tủy cho vào trong miệng, vừa vào miệng đã tan.

“Ái chà chà, cmn quá ngon!”

“Xem ra chuyến đi Vạn Yêu Trì lần này có thể cho lão tử ăn no một bữa rồi, nếu Thanh Y ở đây thì tốt quá, trùm ăn vặt như nàng tuyệt đối sẽ rất thích!"

Diệp Lăng cười hắc hắc rồi tiếp tục ăn, Đông Hoàng Thái Nhất nhìn mà dạ dày lồng lộn cả lên, thậm chí sắc mặt trắng bệch.

“Nhưng mùi này rất thơm Đông Hoàng Thái Nhất liếc nhìn, mũi còn hít ngửi, cảm thấy cả người thoải mái, hắn ta xấu hổ nuốt nước miếng một cái, muốn ngăn cản sự dụ dỗ của mỹ vị. 10 phút sau, 2 người 2 bát ăn cực kỳ nhiệt tình.

“Này, khốn kiếp, để cho lão tử một khối chứ, ta thích đầu cá, để đầu cá lại cho ta!"

Đông Hoàng Thái Nhất chỉ vào cái đỉnh, nước miếng ứa ra, Diệp Lăng lộ vẻ mặt âm trầm trực tiếp múc đầu cá cho Đông Hoàng Thái Nhất.

“Ngươi là tên khốn kiếp nói không giữ lời, không phải người nói là không ăn sao?"

“Hiện tại ăn hùng hục như chó ấy, lão tử khinh ngươi!"

Đông Hoàng Thái Nhất không thèm quan tâm, há to miệng ăn, thịt cá ăn chứa Tiên Khí nồng nặc vừa vào miệng liền tan khiến hắn ta hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi vào bụng, mỹ vị có thể tăng tu vi, kẻ nào không ăn kẻ đó là thằng ngốc!

“Hai vị đại ca có thể cho ta chút thịt cá để ăn hay không?"

Đột nhiên một thanh niên cầm trường thương xấu hổ đi tới, nhìn thịt cá trong đỉnh mà không tự chủ nuốt nước miếng một cái.

“Ngươi ư? Ngươi là ai?”

Đông Hoàng Thái Nhất liếc nhìn y, y có tu vi Bát Kiếp trung kỳ, thuộc tồn tại lót đáy trong hàng ngũ những người đến Vạn Yêu Trì lần này.

“Tùy Duyên, hắc hắc, ta là Tùy Duyên Tiên Đế"

Tùy Duyển Tiền Đế?

Diệp Lắng nghe cái tên này thì rất bất ngờ, cái tên này rất hàm súc, vậy tại sao không gọi là Tùy Tiên Tiên Đế luôn nhỉ?

Đông Hoàng Thái Nhất nghe thế thì lập tức sững sờ, chỉ y hỏi.

“Ngươi là Tùy Duyên Tiên Đế ư?”

Kẻ cầm thương kia vội vàng gật đầu, Diệp Lăng tò mò.

“Đông Hoàng, tên này nổi danh lắm sao?"

Đông Hoàng Thái Nhất vội vã xua tay, uống một hớp canh cá rồi vỗ bụng chậm rãi nói.

“Không phải nổi danh bình thường mà là đặc biệt có tiếng! Tên này là một kẻ kỳ quái, đường đường là Bát Kiếp Tiên Đế trung kỳ nhưng đôi khi lại không đánh nổi Thất Kiếp hậu kỳ, có lúc lại có thể một thương đâm chết cường giả Bát Kiếp đỉnh phong. Người cảm thấy như vậy có quỷ dị hay không?”

Diệp Lăng nghe thế thì ngẩn ra, chuyện này là thật đấy à? Chẳng lẽ chiến lực của y lúc cao lúc thấp? Không thể nào, trong tam giới đầu có người nào như vậy.

“Xin giới thiệu chính thức một chút. Ta là Tùy Duyên Kỳ Lân tộc, hắc hắc”

“Đại ca, chia cho ta chút thịt cá đi, ta bị ép tới Vạn Yêu Trì thôi chứ chẳng muốn tranh đoạt Huyết Tinh gì đó đâu!”

“Ta chỉ có một sở thích đó là ăn uống, các ngươi chia cho ta một chút rồi ta sẽ làm tay chân cho các ngươi, thế nào?"

Tùy Duyên nịnh nọt cười nói, Đông Hoàng Thái Nhất xua tay! Ngươi hành động hoàn toàn thuận theo tâm ý, nếu lúc cần người mà chiến lực lại yếu nhớt, phát huy không ổn định thì có người để làm gì?

Bình Luận (0)
Comment