Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1567 - Chương 1568: Hậu Nghệ Tái Hiện

Chương 1568: Hậu Nghệ tái hiện

Diệp Lăng giật mình phát hiện minh châu trong tay hắn tỏa ra hào quang.

Hào quang vừa xuất hiện, nước biển xung quanh Diệp Lăng nổi lên cuồn cuộn rồi dạt về hai bên, trước mặt hắn là một con đường rộng rãi.

“Tị Thủy Châu ư?”.

Diệp Lăng vui mừng, cảnh tượng này trong y hệt khi dùng pháp bảo trong phim của Trái Đất, hắn nhìn lại minh châu trong tay mình.

Đột nhiên một hào quang hoàn toàn bao phủ hắn lại rồi biến mất.

Diệp Lăng xuất hiện trên vùng đất nổi, minh châu trong tay hắn bay lên, hắn vui vẻ ngẩng đầu nhìn ba chùm sáng tỏa thần quang trên không.

Chỉ còn một cửa ải cuối cùng là Hỏa đảo, không biết sau khi vượt cả bốn ải này lão gia U Minh Thiên Chí Tôn gì đó sẽ ban cho mình cơ hội như thế nào.

Nghĩ tới đây, Diệp Lăng cảm thấy rất háo hức, U Minh Thiên Chí Tôn tuyệt đối là một vị bá chủ không ai bì nổi, thậm chí Diệp Lăng có cảm giác y còn bưu hãn hơn Tam Thanh đạo tổ, rất có thể y không phải người tam giới mà là bá chủ của một vị diện khác.

“Phải vượt xong ải đã!"

Diệp Lăng hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiến nghị, hắn điểm mũi chân một cái lao về phía hòn đảo lơ lửng cuối cùng. Trên đảo bừng lên hào quang đỏ như lửa, cả thế giới không có thứ gì cả mà chỉ có hào quang đỏ không biết từ đâu ra kia.

Trên hòn đảo trơ trụi, Diệp Lăng cảm thấy cả người nóng hừng hực, thậm chí hỏa quang đầy trời còn tổn thương da thịt hắn.

“Nóng quá!"

Diệp Lăng mắng, hắn lau cái trán ướt đẫm mồ hôi hột, hắn tìm xung quanh nhưng không phát hiện thứ gì đặc biệt.

Nhiệt độ càng ngày càng cao, thậm chí Diệp Lăng cảm thấy lòng bàn chân của mình đang không ngừng bốc hơi nóng.

Người bình thường đều biết vết thương khó chịu nhất chính vết bỏng, không chỉ có cảm giác đau nhức mà còn có một cảm giác bứt rứt khó chịu như muốn cắn xé trái tim. Thân thể Diệp Lăng đã tới sát ranh giới sụp đổ, mới tới chưa lâu nhưng hắn đã sắp không kiên trì được nữa.

Dường như hắn đang ở trong một cái lò lớn lửa cháy bừng bừng khiến hắn khó có thể chống đỡ, hơn nữa hắn còn không thể phản kháng. Phải phản kháng thế nào?

Dùng Cửu U Đế Công nuốt hết hỏa quang ư? Nếu làm vậy thì rõ ràng là muốn chết, e rằng hắn còn chưa nuốt hết hỏa quang thì đã biến thành heo sữa quay.

“Đáng chết! Đây là Hỏa Diễm Sơn ư? !"

Diệp Lăng lau mồ hôi trên trán cất tiếng mắng, hắn phải làm gì ở đây?

Làm tôm nướng hay heo quay?

Diệp Lăng từng đoán rằng thử thách trên hòn đảo này sẽ khá khó khăn thế nhưng vấn đề sẽ không quá lớn.

Dù sao tính chất của Hỏa là táo bạo và đầy tính công kích, nếu hắn không đỡ được thì sẽ thua.

Nhưng hiện tại thì sao? Nơi này đang dùng lửa nhỏ để chậm hãi hầm hắn a ?

Sắc mặt Diệp Lăng khó coi, tình cảnh này giống như nước ấm nấu ếch, nhiệt độ nước tăng từng chút một để cho hắn từ từ thích ứng. Đợi đến khi không thích ứng được nữa thì đại khái cũng chín rồi.

“Không được, ta phải tìm kiếm đầu mối nếu không thì sẽ thật sự bị nướng chín mất!"

Diệp Lăng nhanh chóng bay khắp thế giới này, tốc độ rất nhanh, tinh thần lực tập trung cao độ.

Diệp Lăng tìm kiếm từng tấc đất, hắn rất sợ sẽ để lọt bất kỳ dấu vết nào, nhưng hắn tìm rất lâu mà vẫn chưa đi hết thế giới này, hơn nữa hắn còn chẳng phát hiện bất cứ thứ gì. Điều duy nhất hắn nhìn thấy là hỏa quang không biết từ đâu ra đang chậm rãi nấu chín hắn.

“Đáng chết, ta nên làm gì bây giờ? !"

Diệp Lăng cắn răng siết nắm tay gầm nhẹ, hắn không ngừng nóng nảy giậm chân, nhiệt độ ở đây quá đáng sợ, Tiên Lực của hắn cũng không thể chống đỡ được, chúng đang bị bốc hơi nhanh chóng.

Nếu cứ thế này thì chắc chắn hắn sẽ xong đời, nhưng đây là cửa ải cuối cùng, chẳng lẽ hắn sẽ thất bại rồi phải từ bỏ cơ duyên ư?

Diệp Lăng ngẩng đầu lên rồi đột nhiên nhìn thấy một vầng thái dương chói chang trên không, hắn giận không chỗ phát tiết, lỗ mũi phun ra khói.

“Khốn kiếp, ra là treo trên trời à? ! Lão tử sắp nóng chết rồi, nhìn thấy người làm lão tử muốn phát điên luôn!”

Âm!

Diệp Lăng phóng lên cao, cánh tay kéo căng như đang giương cung, huyết quang lập tức ngưng tụ. Ông!

Một cây trường cũng xuất hiện trong tay Diệp Lăng, ngón tay hắn kéo dây dung, huyết tiền nhanh chóng ngưng tụ.

“Vỡ ra cho ta!"

Viu!

Diệp Lăng buông tay, huyết tiễn lao đi, gió xoáy hình thành nơi đầu mũi tên thổi quét hư không bốn phía.

Chỉ thấy một luồng huyết quang hung hăng lao về phía mặt trời chói chang.

Ùng ùng!

Huyết tiễn bắn trúng mặt trời, mặt trời chói chang trở nên ảm đạm, hào quang biến mất. Âm!

Mặt trời vỡ nát mà không có dấu hiệu nào báo trước rồi biến mất khỏi thế giới này, hỏa quang trong thiên địa này cũng biến mất.

“Con bà nó!"

Diệp Lăng choáng váng cảm nhận nhiệt độ không gian dần nguội đi, hắn không tự chủ nuốt nước miếng nhìn cây cung trong tay mình.

“Ra là vậy! Lần này là khảo nghiệm tâm lý!"

Diệp Lăng kêu rên, đây tuyệt đối là khảo nghiệm tâm lý!

Trong tình huống bình thường, ai có thể nghĩ rằng hỏa quang bao trùm mặt đất lại do mặt trời trên bầu trời tản ra chứ?

Hẳn là mọi người đều sẽ đi tìm điều gì đó kỳ lạ, còn mặt trời thì không có gì đặc biệt, mọi người đều quen với nó rồi nên sẽ tự động bỏ qua. Nhưng vấn đề thật sự chính là mặt trời chói chang đó đấy.

“Được rồi, coi như lão tử được làm Hậu Nghệ một lần!”

Diệp Lăng vỗ đầu một cái, lắc đầu nở nụ cười. Dường như vượt qua ải này là dễ dàng nhất nhưng đến giờ Diệp Lăng nghĩ lại vẫn thấy sợ, nếu không phải hắn phát hiện rồi bắn nát mặt trời kia thì e rằng giờ này hắn vẫn còn đang tìm kiếm manh mối.

Lúc này, một hạt châu màu lửa đỏ lặng yên xuất hiện trên không trung.

Bình Luận (0)
Comment