Chớp mắt đã nghìn năm, Diệp Lăng tâm thần chấn động, hít sâu một hơi, kiềm nén tình cảm.
Lại là thời gian nghìn năm, nghĩ tới đây, Diệp Lăng cười khổ, hắn cứ nghĩ rằng mình đã thay đổi, nhưng tất cả vẫn ở đây.
“Tại sao người cứ mãi chờ ta, vì sao không ra ngoài trước?"
Diệp Lăng nắm bàn tay Thanh Y mỉm cười nói, đối diện, Thanh Y kiên nghị lắc đầu.
“Không đợi được ngươi, ta sẽ không ra ngoài!"
“Ta sẽ không để một mình người ở lại đây, như người sẽ không mặc kệ ta gặp nguy hiểm vậy!”
Thanh Y khiến Diệp Lăng rất cảm động, hắn gật đầu, hai người ra khỏi Thánh Điện, ngay sau đó, cung điện nguy nga kia hoàn toàn sụp xuống, bụi mù cuồn cuộn, tứ bề có dấu hiệu bất ổn.
Diệp Lăng nhìn Thánh Điện đã biến mất, cảm xúc sâu sắc nổi lên trong lòng, U Minh Vương biến mất chắc là nguyên nhân chủ yếu khiến Thánh Điện biến mất, từ hôm nay trở đi, không bao giờ còn truyền thuyết liên quan tới U Minh Vương nữa.
“Đi thôi!"
Hai bóng người bay lên, Cửu U Địa Ngục âm khí lượn lờ, hai người lướt bay trong hư không, thần sắc lộ rõ vẻ đề phòng, dù sao nơi này cũng rất nguy hiểm.
“Cẩn thận”
“Nơi này có nhiều Ma Đầu?
Diệp Lăng sắc mặt ngưng trọng lên tiếng, Thanh Y mỉm cười, hiện nay nàng đã có tu vi Cửu Kiếp trung kỳ. Hơn nữa, thừa kế thân phận Cửu U Thánh Nữ khiến nàng lột xác, cường giả bình thường không thể lọt nổi mắt nàng.
Đúng lúc này, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người, kẻ đó mặc hắc bào, đôi mắt âm độc tràn đầy uy hiếp.
“Chà chà, vẫn còn người dám vào Cửu U Địa Ngục ư? Đúng là chán sống rồi! Nhưng cũng đúng lúc lắm, bao nhiêu năm qua ta chưa được nuốt huyết nhục tinh tuý của Tiên Đế, lần này có thể ăn một trận no nê rồi, ha ha!"
Kẻ mặc hắc bào nhếch miệng cười, khí tức Cửu Kiếp trung kỳ tràn ra mang theo sát khí cuồn cuộn khiến người ta cảm nhận được nguy cơ.
Diệp Lăng và Thanh Y mỉm cười nhìn nhau, Thanh Y trực tiếp tiến lên, trong tay xuất hiện một thanh liêm đao hắc sắc.
“Bây giờ người rời đi thì vẫn còn kịp đấy!"
Thanh Y lạnh nhạt nói, liêm đao trong tay nàng từ từ ngưng tụ ra từng luồng sương mù màu đen lượn quanh thân đao.
“Rời đi ư? Ngươi đang đùa giỡn với bổn tọa ư?”
“Ngươi chỉ là Cửu Kiếp trung kỳ mà thôi, ngươi có biết bổn tọa đã từng bóp chết bao nhiêu tên Cửu Kiếp trung kỳ hay không?"
Đám gia hỏa trong Cửu U Địa Ngục đều là kẻ có thực lực bưu hãn, đối thủ cùng cảnh giới căn bản không đáng để bọn chúng coi trọng, Thanh Y cũng vậy.
“Nếu vậy thì ra tay đi"
Thanh Y gật đầu, vung liêm đao trong tay, thần sắc đạm mạc, nhưng lực lượng đáng sợ đang trỗi dậy trong cơ thể nàng!
Ầm!
Đột nhiên kẻ mặc hắc bào xuất thủ, gã hóa thành một đạo tàn ảnh, đánh ra một chưởng, từ trong cánh tay gã có một đạo Hắc Long lao ra. Grào! Tiếng rồng ngâm rung động thiên địa, nhưng Thanh Y chỉ cười lạnh một tiếng, hai tay mạnh mẽ nắm đạo thuận thế vung lên.
Viu viu!
Một đạo hắc quang bay ra, ngay sau đó, hắc quang kia trực tiếp rạch một đường trên thân thể Hắc Long, tỏa ra quang mang băng lãnh chói mắt.
Răng rắc, Hắc Long Vũ nát, bị đánh tan thành hắc quang dễ như trở bàn tay, kẻ mặc hắc bào lập tức biến sắc.
“Không!”
Kẻ mặc hắc bào sợ hãi rống lên một tiếng, xoay người bỏ chạy, nhưng khi gã xoay người, Thanh Y đã lao tới chặn gã lại.
“Giờ mới muốn chạy trốn thì có phải hơi trễ hay không?"
Thanh Y cười gằn, ánh mắt sắc lạnh, liêm đao hung hăng chém xuống, liềm đao tràn ngập sát khí trực tiếp chém trúng thần thể kẻ mặc hắc bào.
Bịch!
Kẻ mặc hắc bào ngã xuống đất, trên lồng ngực có một vết thương trào máu đen, vết thương ấy vẫn tiếp tục bị ăn mòn khuếch trương, trên đó bị sương đen nồng nặc quấn quanh, vô cùng quỷ dị.
“Khá lắm!"
Diệp Lăng cười nói, thực lực Thanh Y rất mạnh, một tên Cửu Kiếp Tiến Đế trung kỳ mà không đỡ nổi 1 chiêu của nàng ư?
Hơn nữa sương đen liềm đao kia tản ra có hiệu quả rất đáng sợ, nếu bị quấn lấy thì e rằng không thể dễ dàng tiêu tán.
“Hiện tại còn muốn rời đi không?"
Thanh Y hạ xuống, đi tới trước mặt kẻ mặc hắc bào.
“Ngươi là ai? ! Sao lại mạnh như vậy? Không thể nào!"
Kẻ mặc hắc bào quát thất thanh, không tin nổi những chuyện vừa xảy ra, ở Cửu U Địa Ngục này, thực lực của gã có thể gọi là không kém chút nào, nhưng gã lại bị nữ nhân trông có vẻ yếu đuối kia đánh bại, thậm chí không có sức đánh trả ư? “Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là người đáng chết.”
Bạch!
Thanh Y vừa dứt lời, thanh đao trong tay nàng nhấc lên, hắc quang lạnh lẽo lướt qua cổ kẻ mặc hắc bào kia.
Bịch, đầu kẻ mặc hắc bào lăn xuống dưới đất, sương đen theo vết thương chui vào trong thi thể, hoàn toàn phá hủy thân thể Vốn dồi dào sinh cơ.
“Đi thôi."
Thanh Y giết người xong thì mỉm cười thản nhiên đi tới bên cạnh Diệp Lăng, sau đó bay lên.
“Tiểu nha đầu bây giờ cũng là bá chủ một phương rồi"
Diệp Lăng lắc đầu cười, sau hắn cũng bay theo, tốc độ của hai người rất nhanh, không đến nửa ngày sau, bọn họ đã bay đến lối ra của Cửu U Địa Ngục. Trên đoạn đường này, hai người đã gặp vài tình huống nguy hiểm, may mà có Thanh Y nên cơ bản là không xảy ra chuyện lớn gì, an toàn đến đích.
Địa Phủ, Diệp Lăng và Thanh Y đi vào bên trong đạo tràng của Địa Tàng Vương.
Địa Tạng Vương nhìn thấy Diệp Lăng và Thanh Y thì chấn động trừng mắt, hai người này có sự thay đổi rất rõ rệt.
“Mới nghìn năm trôi qua mà Thanh Y đã đột phá đến cảnh giới Cửu Kiếp trung kỳ ư?"
Địa Tạng Vương cảm thấy rất khó tin. Trước khi đi, Thanh Y mới chỉ là Ngũ Kiếp Tiên Đế mà thôi. Tốc độ đột phá này quá nhanh, thậm chí có thể nói là thần tốc.
Sau đó Địa Tạng Vương nhìn về phía Diệp Lăng, ông cũng ngẩn người, thậm chí trên khuôn mặt xuất hiện vẻ mê mang rất hiếm thấy.
“Đế Quân, ngươi đã thay đổi nhưng ta lại không thể phân rõ là điểm nào đã thay đổi. Rõ ràng người đã hoàn toàn khác trước, nhưng khác ở đâu thì không thể nói nên lời"
Lời Địa Tạng Vương nói khiến Diệp Lăng nở nụ cười.
Hắn còn có thể như xưa được sao?
Hắn đã ăn Tứ Tượng Thần Đan, đột phá thiên tư nhất đẳng, sự biến hóa của hắn có thể nói là long trời lở đất cũng không quá đáng, nhưng đó là yếu tố nội tại, người khác không thể nào cảm nhận rõ được.