Chưa bao giờ tên James nghĩ đến sẽ có một ngày mình bị một tên lưu manh đánh thê thảm đến như vậy.
Từng đòn giáng ra, đánh đến mức hắn ta đau đến muốn ngất đi, nhưng tinh thần lực cường đại cùng với thể chất hơn người khiến cho hắn ta không thể nào ngất đi được.
“Hôi Hùng! Cứu tôi!” Tên James nhìn về phía người vừa tới hét lớn, giọng nói vô cùng kích động, dường như thấy cứu tinh.
Diệp Lăng lập tức trừng mắt, đánh một cú lên mũi hắn ta: “Mẹ nó, lúc nãy còn nói không ra lời, bây giờ lại tỉnh táo đến vậy, mau câm miệng cho tao!”
Lại thêm một quyền nữa, lúc này tên James thực sự muốn chửi mẹ nó, hắn ta chưa bao giờ chịu nhục nhã như lúc này, trong giới Dị Năng, hắn ta cũng được xem như là người có uy danh hiển hách.
Ngay lúc này, đột nhiên có vài người bỗng nhiên xuất hiện trong đại sảnh, Thần Phong cũng ở trong hàng ngũ đó.
“Tất cả mọi người mau rời khỏi chỗ này.” Ánh mắt Thần Phong nghiêm túc.
Trước đó mọi người còn mang tâm trạng xem náo nhiệt, lúc này đều vội vã chạy ra ngoài, không đầy một phút trôi qua, đại sảnh chỉ còn lại đám người Thần Phong, Hàn Thanh Tâm, Mạc Tinh, Diệp Lăng và hai Dị Năng Giả nước ngoài.
“Hai vị ở chỗ của chúng tôi làm bậy, có phải hơi quá đáng rồi không?” Giọng Thần Phong lạnh băng.
Hôi Hùng không thèm liếc mắt nhìn mọi người xung quanh, khinh bỉ cười: “Dị Năng Giả Hoa Hạ các người quá yếu, tôi không có hứng đánh với các người.”
“Chẳng qua hiện tại, mau thả James ra, hơn nữa tôi muốn mang cả người thanh niên này đi, tiến hành trừng phạt cậu ta, nếu không sẽ làm mất uy danh Dị Năng Giả của chúng tôi.”
Thần Phong cắn răng: “Có vẻ như các người không muốn sống sót ra ngoài rồi!”
Hưu, hưu, Thần Phong vừa dứt lời, mấy Dị Năng Giả đi cùng lập tức di chuyển, gắt gao vây Hôi Hùng ở giữa, mọi lúc đều có thể ra tay.
Đối mặt với mấy Cục Dị Năng kia, Hôi Hùng không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại càng thêm cao ngạo: “Các người muốn gây ra đại chiến Dị Năng Giới hai phía Đông Tây hả?”
“Cậu gánh nổi trách nhiệm này sao?” Hôi Hùng cười nhạt, tay phải nắm chặt, giữa các ngón tay phát ra từng tia lôi điện, khí thế vô cùng dọa người.
Thần Phong không nói gì, nhưng thần sắc lại càng thêm nghiêm túc, đại chiến Dị Năng Giới hai phía Đông Tây, một khi đại chiến mở ra, thế giới chắc chắn sẽ đại loạn, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm này.
Ngay vào lúc này, năm bóng người chậm rãi bước vào bên trong đại sảnh, bốn nam một nữ, khí tức cường đại, ngay lúc năm người bước vào đại sảnh, tất cả mọi người đều cảm nhận được một cỗ khí thế đang đè ép mình.
“Thánh Nữ đại nhân đáng kính, Hôi Hùng chào mừng ngài đến.” Hôi Hùng nhìn người tới, sau đó lập tức cúi chào một cách thân sĩ, khom lưng cung kính nói.
Diệp Lăng quay đầu nhìn năm người vừa tiến vào đại sảnh, ánh mắt khẽ động, diện mạo của Thánh Nữ vô cùng xinh đẹp.
Mắt xanh quyến rũ, mái tóc màu vàng óng ánh rũ xuống tới eo, vóc người hoàn mỹ, đôi môi đỏ mọng hấp dẫn trái tim của tất cả mọi người.
“Các người ở Hoa Hạ quốc làm loạn, hành vi này là không đúng.” Giọng nói của Thánh Nữ băng lãnh, tiếng Hoa rất thành thạo.
Ánh mắt Hôi Hùng khẽ động, cười nói: “Thánh Nữ đại nhân, ngài hiểu nhầm rồi, James vô cớ bị tên Hoa Hạ này đánh trọng thương, hành động này có ảnh hưởng rất lớn đối với Hoa quốc, cho nên tôi mới dự định ra tay dạy cho tên tiểu tử này một bài học.”
Thánh Nữ không nói gì, nhưng bốn người đàn ông ngoại quốc đang đứng bên cạnh cô ta, trong tay mỗi người đều cầm một cây thương dài, rất có phong phạm của kỵ sĩ.
“Hơn nữa tôi nghĩ, nếu Thánh Nữ đại nhân không tham dự vào cuộc ẩu đả của chúng tôi, tôi tin khi Giáo Hoàng biết được nhất định sẽ tán thưởng Thánh Nữ đại nhân.” Hôi Hùng nói.
Sau khi nghe hắn ta nói xong, vẻ mặt Thánh Nữ trở nên âm trầm: “Với địa vị của anh, nói những lời này có hơi quá đáng rồi đó.”
Hôi Hùng ngẩn người, địa vị của thánh nữ vô cùng cao, chỉ thấp hơn Giáo Hoàng, ngang bằng với Phó Giáo Chủ, hắn ta quả thực không cách nào so sánh với Thánh Nữ.
Hôi Hùng còn muốn nói thêm gì đó, thì Diệp Lăng đã đánh thêm một quyền nữa vào người tên James, đau đến mức tên James gào khóc.
“Hình như các người đã bỏ quên một vấn đề thì phải, đây là lãnh địa của Hoa Hạ, các người muốn đảo khách thành chủ ư?” Diệp Lăng đứng dậy, đi về phía Hôi Hùng.
Hôi Hùng ngẩn người, lập tức cười lên ha hả: “Tên nhóc Hoa Hạ ngu ngốc, cậu sẽ phải trả giá vì điều này.”
Vừa nói, Hôi Hùng vừa vận động sức mạnh toàn thân, hai cánh tay chậm rãi di chuyển giữa không trung, điểm mũi chân một cái, cả người lập tức bay lên không trung.
Trong mắt phát ra từng đạo ánh sáng, mái tóc vàng kim bay phấp phới, khí thế rất mạnh.
“Nhận lấy sự trừng phạt của Thần đi, ta đại biểu Lôi Thần, giáng tội ngươi, tội nhân hèn mọn!” Hôi Hùng nói, trong mắt đột nhiên tóe ra một đạo lôi điện, bắn về phía Diệp Lăng.
Oanh, Lôi Điện trực tiếp đánh vào người Diệp Lăng, khói trắng bốc lên, nhưng thân thể Diệp Lăng vẫn đứng bất động, ngay cả một cộng tóc cũng không rơi xuống.
“Tên hỗn tạp đừng giả thần giả quỷ nữa, ông đây nhất định phải đánh nát xương cốt của mày!” Diệp Lăng nói xong, thân thể trong nháy mắt biến mất.
Hôi Hùng cảm thấy không ổn, lập tức lui nhanh về phía sau, nhưng hắn ta còn chưa kịp lui, Diệp Lăng đã lặng lẽ xuất hiện ở phía sau Hôi Hùng.
“Thiên ! Niên ! Sát !” Diệp Lăng cắn răng, ngón tay khép lại, đánh về phía đỉnh đầu yếu ớt của hắn ta.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, tròng mắt Thánh Nữ đều muốn rớt xuống, đây là thủ đoạn gì, vừa đê tiện vừa bạo lực.
Lúc này Hôi Hùng vô cùng thống khổ, lúc hắn ta đang gào khóc, Diệp Lăng lại lần nữa di chuyển, đá ra một chân.
“Liêu Âm Thối!” Thanh âm rơi xuống, chỉ nghe bùm một tiếng, chiêu thức đánh thẳng vào thân thể cường tráng của Hôi Hùng, Lôi Quang trong mắt hắn ta biến mất, tơ máu nhanh chóng xuất hiện.
“A!”
Lại một tiếng hét thảm vang lên, thân thể Hôi Hùng té trên mặt đất, không ngừng co quắp, trái tim tất cả mọi người đều thắt lại, không khỏi kẹp chặt hai chân.
“Cục trưởng, cậu ta rốt cuộc là thần thánh phương nào a, chiêu thức sử dụng cũng thật độc ác.” Một thành viên trong Cục Dị Năng run run hỏi Thần Phong.
Thần Phong xoa mồ hôi trên trán: “Không sao, mèo trắng mèo đen, chỉ cần bắt được chuột thì đều là mèo tốt.”
“Ông đây cho mày giả vờ! Cái gì mà Lôi Thần chứ!” Vừa nói, Diệp Lăng lại đánh thêm một đấm vào mắt Hôi Hùng.
Phanh, phanh, lại thêm một đấm đánh vào con mắt bên kia của Hôi Hùng, một đôi mắt gấu trúc lập tức xuất hiện.
“James! Cứu ta!” Hôi Hùng gào lên đâu xót, thủ đoạn của người này quá hung tàn, Hôi Hùng dùng cả hai tay bò về phía trước, cố gắng thoát khỏi ma chưởng của Diệp Lăng.
Diệp Lăng cười nhạt: “Mày đến đây cho tao!”
Diệp Lăng kéo hai chân Hôi Hùng, giống như kéo một con chó, sau đó nâng một chân lên, giẫm xuống.
Răng rắc, tiếng xương nứt vang lên khiến da đầu mọi người tê dại.
Tròng mắt Hôi Hùng trở nên trống rỗng, cảm giác phần eo đau đớn kịch liệt, hai mắt trở nên trắng dã, ngất đi.
“Sao anh lại ra tay độc ác đến như vậy!” Thánh Nữ nhíu mày hỏi.
Diệp Lăng quay đầu, gương mặt khinh thường: “Có biết vì sao ông đây viết Đạo Đức Kinh không?”
Thánh Nữ ngẩn người, làm sao cô ta biết được chứ.
“Bởi vì ông đây thích!” Diệp Lăng quát lớn.