Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 232 - Chương 232: Đánh Lén

Chương 232: Đánh lén

Cường giả duy nhất còn sót lại cũng khóc, ngươi nói vợ chồng các ngươi cãi nhau, đâu có chuyện gì liên quan tới ta chứ, ta là người vô tội bị hại mà.

Các ngươi tha cho ta đi, hai người các ngươi cãi nhau, một câu là cho ta một cục gạch rồi một thần trượng, làm sao ta chịu được.

"Ai là đại ca của ngươi!"

Diệp Lăng hét to, đập một cục gạch lên đùi cường giả, tiếng xương gãy răng rắc vang lên, cường giả đau đớn gào khóc kêu to, vô cùng bi thảm, đâu còn có dáng vẻ hiên ngang, anh hùng như vừa rồi.

"Ai là đại tẩu của ngươi!"

Phanh, Thánh nữ gõ trượng thần lên một cái chân khác của tên cường giả, sức lực rất lớn nên làm nó máu thịt be bét.

"Ai u mẹ ơi, các ngươi giết ta đi, đáng sợ quá, xin đừng tra tấn, ta muốn chết!"

Cường giả gào khóc, đừng ăn hiếp người khác như vậy chứ, ta đường đường là cường giả Trúc Cơ kỳ, để hai tiểu bối đánh giống như chó, hơn nữa còn xin chết, có thiên lý hay không.

"Ai nói muốn giết ngươi, hai chúng ta đều được thừa hưởng nền giáo dục tốt đẹp, văn hóa cao đẳng hun đúc, ngươi đang sỉ nhục ai vậy, chúng ta là người rất có văn hóa chứ không phải người chém chém giết giết!"

Diệp Lăng nói xong, Thánh nữ trực tiếp hứ một tiếng: "Cút xa một chút, anh là người vô lương tâm, mấy người kia không phải anh giết sao?"

"Tôi nhổ vào, bản thân bọn họ cảm thấy quá nhục nhã, cảm giác chuyện mình đã làm đánh mất lương tâm, sau đó mới tự sát, tuyệt đối đừng đỗ thừa cho tôi, người vĩ đại như tôi sẽ không thừa nhận đâu!"

Diệp Lăng vội vàng phản bác, thật ra hoàn toàn là đang nói nhảm, nhưng sát khí trong lòng hắn dần dần tràn ngập, nếu giết rồi thì không thể chơi nữa.

"Muốn giết thì các ngươi giết đi! Không giết thì hãy tránh ra cho ta tự sát có được không! Sao các ngươi nhiều lời như thế! Ta sắp không chịu nổi rồi." Đôi mắt cường giả uất ức mà rưng rưng, ánh lệ lấp lánh.

Diệp Lăng sững sờ, ồ, lại còn có người muốn chết, bản thân và Thánh nữ cũng không tra tấn hắn ta mà, con người bây giờ không bằng trước kia, tố chất tâm lý đầu tiên lại tệ như thế, người này còn chưa ngồi lên ghế hổ nước ớt nóng đã không chịu nổi rồi, nếu là chiến tranh thế giới thì chắc chắn người này là kẻ phản bội số một.

Thánh nữ cũng không ngờ, nhìn thấy hai chân của cường giả đã bị phế bỏ hoàn toàn: "Diệp Lăng à, có phải chúng ta hơi bạo lực rồi hay không? Như vậy không tốt lắm đâu."

"Cái chân bị phế kia là em đánh, không liên quan gì đến tôi." Diệp Lăng cười hắc hắc, đi tới bên cạnh cường giả.

Ba, cục gạch đen trực tiếp nện lên đùi cường giả, sức mạnh khổng lồ khiến bắp chân của hắn ta bị nên thành một độ cong quỷ dị.

"A! Cứu mạng! Ăn hiếp người!"

Cường giả gào khóc kêu to, đồ khốn, rốt cuộc các ngươi có giết hay không, cứ hù dọa người ta như vậy, các ngươi không có đạo đức xã hội hả?

"Lần này là ta đánh tật." Diệp Lăng cười rất hiền lành.

Thánh nữ cúi mặt, người này quả thực vô địch, lắc đầu, thật sự không có cách nào.

Mà đúng lúc này, cường giả ôm chân gào khóc, trong ánh mắt chợt lóe lên vẻ lo lắng, bàn tay đột nhiên vung lên, một dòng khí màu hồng phấn lập tức bay về phía người Thánh nữ.

"Không tốt! Ngươi muốn chết!" Diệp Lăng hét to, trực tiếp nện cục gạch đen lên đầu hắn ta, sức mạnh khổng lồ khiến hắn ta hôn mê bất tỉnh, thân thể co quắp, miệng sùi bọt mép..

Mà làn da Thánh nữ lập tức đỏ lên, sắc mặt có hơi tái nhợt, sau đó còn có một vệt ửng đỏ mất tự nhiên.

"Ha ha! Đây là phí tình tán - đệ nhất kỳ độ của giới dị năng, không giao hợp với nam nhân thì phải chết, ta muốn nhìn xem, Thánh nữ cao cao tại thượng ngươi sẽ làm gì, haha!"

Cường giả miệng sùi bọt mép nằm trên mặt đất nói hàm hồ, sau đó hơi thở dần dần yếu đi, rồi chết mất.

Thần sắc Diệp Lăng có chút băng lãnh, xem ra bản thân vẫn chủ quan, chơi hơi quá lại bị tên khốn này đánh lén.

Thánh nữ cũng tức đến phát điên, cái tên cường giả này đã chết này nhưng lại có ý định giết người.

Nơi này chỉ còn lại một người đàn ông, nếu như mình muốn sống sót thì phải hợp thể với Diệp Lăng, nhưng một khi làm như vậy thì sự trong sạch của Thánh nữ coi như đã không còn rồi.

Phải biết Thánh nữ đại biểu cho vinh quang của Giáo Đình, một khi phá thân, hơn nữa còn bị tiểu tử Hoa Hạ phá thân, đối với Giáo Đình mà nói là vô cùng nhục nhã.

Mà nếu như mình không tìm được người thích hợp, chờ đợi mình chính là chết, mặc dù nói Thánh nữ vì Giáo Đình, cam tâm tình nguyện dâng sinh mệnh, nhưng nếu có thể sống sót thì cô cũng không muốn chết đâu.

Nên làm gì đây!

Trong lòng Thánh nữ suy nghĩ phức tạp, nhưng lúc này, trong lòng của cô có một tình cảm lạ thường dần dần dâng trào theo thời gian, khiến bản thân xao động.

Hơn nữa thân thể càng lúc càng nóng.

Tình cảm kia cũng khiến cảm giác xấu hổ của bản thân càng lúc càng lớn, Thánh nữ sợ bản thân không khống chế nổi, lỡ trầm luân trong tình cảm kỳ diệu kia thì coi như xong.

Diệp Lăng vội vàng đi đến bên cạnh Thánh nữ, lúc này trên người Thánh nữ chỉ mặc một cái áo lót đen thần bí, trên da thịt tuyết trắng đã có phần ửng đỏ, hiển nhiên là độc dược đã phát sinh công hiệu.

"Mau ngồi xuống, tôi giúp em giải độc!"

Diệp Lăng không có thừa nước đục thả câu, Thánh nữ ngồi xếp bằng trên mặt đất, Diệp Lăng mang vẻ mặt nghiêm túc, một tay đặt trên tấm ưng bóng loáng như tuyết của Thánh nữ.

Đột nhiên Diệp Lăng sửng sốt, mẹ nó, nơi này khiến linh lực bị phong bế hết, làm sao mình giải độc cho Thánh nữ?

"Không được, linh lực bị phong bế rồi, tôi cõng em đi, đi ra khỏi nơi này rồi giải độc, em cố gắng chịu đựng!" Diệp Lăng xoay người, cõng Thánh nữ lên.

Cảm thụ được sự mềm mại từ phía sau, Diệp Lăng hít sâu một hơi, nhịn được xao động trong lòng, hắn thề đây là lần đầu tiên bản thân quân tử như thế

Diệp Lăng chật vật đi tới, cõng Thánh nữ giống như tiếp nhận trọng lực của hai người, gần như mỗi nấc thang đều vô cùng chật vật.

Thánh nữ cảm thấy càng ngày càng khó chịu, toàn thân như bị kiến cắn, sắc mặt cô đỏ bừng như nhỏ máu, ngón tay không bị khống chế chạm vào thân thể Diệp Lăng, rồi lại như bị giật điện thu lại trong nháy mắt.

"Không được! Mình phải nhịn! Mình là Thánh nữ, đại biểu cho vinh quang của Giáo Đình!"

"Mình tuyệt đối không thể trầm luân như vậy được nữa, mình nhất định phải tỉnh táo!"

Thánh nữ cắn răng, lực tinh thần cường đại khiến độc trong cơ thể cô tạm thời dừng lại, nhưng một khắc sau, độc tố lại bùng nổ, hoàn toàn phát tác.

"Ừm!"

Thánh nữ khẽ hừ nhẹ, ngón tay không bị khống chế trực tiếp xuyên vào quần áo Diệp Lăng mò vào, chạm đến da thịt nóng như lửa kia, Thánh nữ càng xấu hổ.

"Thánh nữ! Em đừng trêu chọc tôi, nếu tôi không chịu nổi, thì em cũng đừng trách tôi!" Diệp Lăng cắn răng, kích tình trong cơ thể đang bành trướng điên cuồng.

Thánh nữ vung hai tay ra sau, vén mái tóc dài của mình lên, thân thể trực tiếp dán ở trên người Diệp Lăng, bờ môi như yêu tinh khẽ khàng bám sát bên tai Diệp Lăng.

"Nếu như anh cũng trầm luân thì tôi không trách anh, bởi vì tôi đã không chịu nổi rồi!"

Oanh!

Một câu nói kia như đốt lên mồi dẫn hỏa của thuốc nổ, thân thể Diệp Lăng lập tức căng cứng, hô hấp ngày càng nặng, bước chân càng thêm khó khăn.

"Cái đồ yêu nghiệt nhà em! Thật sự muốn lão nạp thu phục em rồi!"

Diệp Lăng nghiến răng nghiến lợi, thật sự sắp không nhịn nổi rồi đó!

Bình Luận (0)
Comment