Từng chiếc ô tô lao như bay đến trước Thẩm Nguyệt trang viên, Thần Phong, Lý Thiên Hạo đều gấp rút xuống xe. Tất cả gần trăm thành viên cục dị năng ai cũng mang sắc mặt nghiêm túc.
Lãnh đạo lớn nhất cục đã lên tiếng, mấy người hay nói lãnh đạm cũng phải cẩn thận sợ ảnh hưởng đến tiền đồ sau này, thế nên cả đám bọn họ đều rất lo lắng, vẻ mặt khẩn trương.
“Nhanh! Gặp được Địa Phủ Môn, giết!”
Thần Phong hạ lệnh, sau đó tay cầm trường kiếm, đi vào trong trang viên, Lý Thiên Hạo theo sát phía sau, vết thương trên người hắn vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng hắn vẫn tràn ngập sát ý.
Trên đường, từng cỗ thi thể khiến trong lòng Thần Phong kinh hãi, tất cả đều là bảo vệ của trang viên, lúc hắn đến ăn chực đã có gặp qua, bây giờ tất cả bọn họ đều đã chết.
“Đại sự không tốt rồi!”
Thần Phong đè nén kinh hãi trong lòng xuống nói nhỏ.
Nếu như những nữ nhân này xảy ra chuyện, chỉ sợ Diệp Lăng cũng điên mất, một tên cường giả điên cuồng khi đã bộc phát thì e rằng cả Hoa Hạ cũng sẽ biến thành địa ngục. Quan trọng hơn chính là trong đây còn có biểu muội của hắn - Trầm Nguyệt Tâm.
Lúc đám người đuổi tới sau vườn hoa, bị một màn trước mắt làm cho chấn động. Nằm trước mặt Diệp Lăng là một nam tử đã gãy hết tay chân. Toàn thân loang lổ vết máu, hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít, mặt đã nhìn không ra hình dạng, nằm trên mặt đất không còn chút sức sống nào.
“Diệp Lăng! Đây là?”
Mặc dù trong lòng rất khẩn trương, nhưng Thần Phong vẫn không nhịn được hỏi.
Gương mặt Diệp Lăng không biểu tình nói:
“Địa Phủ môn, Diêm Quân.”
Tất cả mọi người bao gồm Lý Thiên Hạo và Thần Phong đều hít vào một ngụm khí lạnh. Môn chủ Địa Phủ môn, một ông trùm khiến rất nhiều người trong thế giới hắc ám kinh sợ, vậy mà bây giờ lại thành bộ dạng này.
Cho dù Thần Phong và Lý Thiên Hạo biết thực lực của Diệp Lăng rất cường đại, nhưng họ vẫn rất kinh ngạc, phải biết rằng Diêm Quân là Cự Vô Phách đã thành danh rất nhiều năm rồi, uy phong của hắn đủ để khiến cho người nghe thôi đã sợ mất mật.
Một đám đao phủ giết người như ngóe, chính là do hắn thống lĩnh, nếu như nói Giáo hoàng là kẻ đứng đầu tín ngưỡng, thì hắn chính là Hoàng giả của sát thủ giới Hắc ám.
Một đời cường giả, vậy mà bây giờ thành bộ dạng như này, xem ra hắn đã tàn phế, thậm chí còn không bằng kẻ tàn phế nữa.
“Mang về!” Thần Phong khoát tay, mấy thành viên cục dị năng sau lưng vội vàng đỡ Diêm Quân lên, sau đó đi về phía ngoài trang viên.
Diệp Lăng không có ý định để Diêm Quân nhận thêm trừng phạt, đối với hắn mà nói thì bộ dạng này của Diêm Quân đã là sống không bằng chết, hắn đắc tội quá nhiều người, quá nhiều thế lực.
Một khi tin tức hôm nay truyền đi, Diêm Quân bị phế bị người khác biết, như vậy vận mệnh tiếp theo của Diêm Quân không còn do hắn làm chủ, cũng không phải cục dị năng làm chủ.
Không nên xem thường sức mạnh kinh khủng của toàn bộ thế giới hắc ám, không phải do cục dị năng không có thực lực, mà là thế giới hắc ám quá khủng bố.
Một khi Diêm Quân chết, Địa Phủ Môn trong nháy mắt sẽ bị sụp đổ, tất cả sát thủ đều như chó nhà có tang, bọn họ sẽ phải trốn tránh sức mạnh truy sát điên cuồng của những thế lực bọn họ từng đắc tội.
“Thần Phong, lần này ta đã tặng cho ngươi một món quà lớn đó.”
Diệp Lăng nhẹ nhàng cười một tiếng.
Thần Phong hơi đỏ mặt, bắt sống Môn chủ Địa Phủ Môn là một công lớn, Thần Phong khẳng định sẽ được nhớ công, mà công lại còn không nhỏ.
“Thôi, sau này hãy nói, sau này hãy nói, trước hết xử lý đám người trước mắt này xong đã.”
Thần Phong vội vàng khoát tay.
Diệp Lăng gật đầu, lấy điện thoại gọi Trầm Nguyệt Tâm ra ngoài, hắn đã sai người thanh lý toàn bộ trang viên, còn về phần những người phụ nữ này, tạm thời đến ở tại một biệt thự khác của Trầm Nguyệt Tâm.
“Mẹ, để người lo lắng và sợ hãi rồi.”
Diệp Lăng đỡ lấy Vương Thục Phân quan tâm nói.
Vương Thục Phân thở dài một hơi:
“Không sao, chỉ cần an toàn thế này là được, vừa nãy thật sự dọa chết mẹ, đoán chừng bọn nha đầu này cũng bị dọa sợ, lát nữa con an ủi họ chút đi.”
Diệp Lăng gật đầu, nói biết rồi, từng chiếc xe của Cục Dị Năng đưa các cô đến biệt thự khác của Trầm Nguyệt Tâm.
Diệp Lăng nhìn các cô rời đi, ánh mắt lạnh lẽo:
“Ta muốn địa chỉ của Địa Phủ Môn!”
“Được, ta cho ngươi!”
Trong lòng Thần Phong giật mình, Diệp Lăng hắn chính là nhổ cỏ tận gốc, nhổ gốc của Địa Phủ Môn từ thế giới hắc ám.
Ngày thứ hai, tại một cái trấn nhỏ của biên giới Hoa Hạ, một thanh niên xa lạ đi đến, khuôn mặt phóng đãng không kiềm chế được nụ cười, rất thản nhiên đi vào bên trong một sòng bạc.
Mười phút sau, thanh niên ấy đi ra, tại con đường náo nhiệt biến mất, mà bên trong sòng bạc này, tất cả mọi người đều đã chết.
Sòng bạc này chính là hang ổ của Địa Phủ Môn, sòng bạc chỉ là che dấu con mắt của người địa phương, trong vòng mười phú, tất cả sát thủ đều bị Diệp Lăng giết chết, chỉ có những sát thủ đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài mới trốn được một kiếp.
Một tuần sau, trong trang viên của Trầm Nguyệt Tâm, Diệp Lăng đang nằm dưới cây dù lớn đeo kính râm nhìn những cô gái đang đùa nghịch ở trong bể bơi, xinh đẹp như những mỹ nhân ngư.
“Tiếp theo, ân oán với Lưu Kiệt cũng nên kết thúc rồi!” Trong lòng Diệp Lăng quyết định.
Những kẻ đã từng làm nhục người phụ nữ của hắn, Diệp Lăng đều sẽ không bỏ qua, một tên cũng không để lại, nhưng đối với những kẻ là người phàm, thì sẽ dùng biện pháp của người phàm, hơn nữa còn muốn khiến hắn ta vạn kiếp bất phục!
Lúc này Thần Phong đi đến, hắn đi đến bên cạnh Diệp Lăng tìm cái ghế rồi ngồi xuống: “Chậc chậc, cuộc sống này của ngươi thật thú vị.”
“Nhiều mỹ nữ như vậy, thật không biết tên súc vật này làm sao chịu được, mà các cô ấy thật sự không làm loạn sao? Không ghen tuông lẫn nhau?”
Thần Phong rất nghi ngờ, phụ nữ nhiều như vậy, sao Diệp Lăng có thể chịu được, hơn nữa các cô ở chung với nhau không nghi ngờ, không ăn dấm sao?
“Tiểu gia ta là có hai quả thận inox, dùng thế nào cũng không hư, thế nào, hâm mộ không?”
Diệp Lăng cười hắc hắc.
Thần Phong bĩu môi, rõ ràng là không tin, nhưng sắc mặt của hắn có chút nghiêm túc nói:
“Toàn bộ giới dị năng xảy ra việc lớn rồi.”
“Làm sao? Giáo hoàng băng hà, hay là lại nói sát thần xuất thế? Liên quan gì đến cọng lông của ta.”
Diệp Lăng không chút quan tâm, cuộc sống của hắn đang rất thoải mái, mỗi ngày có gái đẹp làm bạn, chỉ cần người khác không chọc đến hắn là được, mà có chọc Diệp Lăng hắn cũng không lo lắng, một tát đập chết là được.
“Thánh nữ gặp chuyện ở trong Đại Lăng, Giáo hoàng tức giận, quân viễn chinh của Giáo đình xuất chinh, giết hết những thế lực lớn tham gia tập kích Thánh nữ, rất máu tanh, khiến cho toàn bộ giới Dị năng sợ hãi.”
Thần Phong nghiêm túc nói, động tĩnh của Giáo đình quá lớn, quân viễn chinh nổi tiếng đã rất lâu lại có uy danh hiển hách, tất cả thế lực đều kinh hồn bạt vía, chỉ sợ liên lụy đến mình.
“Chậc chậc, Giáo hoàng, trái tim lão gia hỏa kia đúng thật là rất độc ác nhỉ.”
Diệp Lăng cảm thán nói.
Đã là một lão già, không biết làm chuyện độc ác vậy để làm gì, nhưng mấy thế lực kia cũng nên giết, ai bảo bọn họ từng vây công mình và Alice, nếu như Giáo hoàng không ra tay thì sau này Diệp Lăng cũng sẽ ra tay.
“Ngươi nói ta nghe một chút đi, ngươi và Thánh nữ rốt cuộc có quan hệ gì hay không? Làm sao kêu thân thiết như vậy được, còn gọi Alice, buồn nôn quá!”
Lập tức Thần Phong rất hứng thú, vẻ mặt nhiều chuyện hỏi.
Diệp Lăng cười hắc hắc, đứng dậy, vươn vai nói:
“Ngươi đó, ở đây mà nghĩ đi, tiểu gia ta đi bơi đây.”
Phốc một tiếng, Diệp Lăng nhảy vào trong nước, trái ôm phải ấp, khiến cho các cô liên tục sợ hãi kêu lên.
Thần Phong lắc đầu:
“Ai, cẩu độc thân như ta còn đứng ở đây là gì, vẫn nên đi tìm dì Thục Phân làm chút đồ ăn ngon miệng thôi.”
Nhưng Diệp Lăng và Thần Phong cũng không biết rằng, người phụ nữ mà họ vừa nhắc đến đang phải chịu nguy hiểm lớn nhất từ trước tới nay.