Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 244 - Chương 244: Kết Thúc Của Lưu Kiệt

Chương 244: Kết thúc của Lưu Kiệt

Trong một biệt thự xa hoa ở thành phố Đông Hải, Lưu Kiệt đang ngồi trên chiếc ghế sa lon bằng da thật, nhìn một người trung niên có dáng hơi mập đang đứng trước mắt, sắc mặt tái xanh, có chút tức giận.

“Lão Vương, ý ông là gì, bây giờ ông lại nói với tôi rằng ông muốn rút vốn?”

Giọng nói Lưu Kiệt âm trầm.

Không thể trách Lưu Kiệt lại tức giận như vậy, lão Vương là người hợp tác với hắn, mảnh đất ở viện mồ côi kia hắn muốn mua được cũng phải cần một nguồn tài chính khổng lồ.

Giá trị bản thân của Lưu Kiệt không thấp, nhưng tuyệt đối là không đủ, cho nên hắn mới tìm đến lão Vương, hai người cùng nhau bàn bạc, chuẩn bị góp vốn mua.

Vì thế nên Lưu Kiệt đã vay ngân hàng rất nhiều, nhưng hạng mục bây giờ đã khởi động, một khi lão Vương rút vốn, tổn thất khổng lồ như vậy Lưu Kiệt căn bản không có cách nào gánh chịu được.

Mà hiện giờ, dưới chế độ quốc gia, tiền vay ngân hàng đã bắt đầu thu lại, bây giờ Lưu Kiệt đang gánh một áp lực rất lớn.

Mặc dù nói tên tuổi cha hắn là một lực uy hiếp rất lớn, nhưng đó cũng là một cái ràng buộc, bất cứ lúc nào hắn cũng phải suy nghĩ cho cha hắn, dù sao tất cả những gì hắn có đều là xây dựng trên quyền lợi của cha hắn.

“Lưu thiếu, tôi thật sự không biết mảnh đất này có liên quan đến Mạc thiếu, nếu không chắc chắn tôi sẽ không bao giờ đầu tư, tôi không thể nào trêu vào Mạc thiếu.”

Sắc mặt lão Vương có chút ưu sầu.

Sau khi Lưu Kiệt nghe xong lập tức đập bàn, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Ông sợ hắn, chẳng lẽ ông không sợ tôi sao?”

“Tôi không biết Mạc Tinh làm cách nào để uy hiếp ông, nhưng ông phải biết rằng, hắn có năng lực khiến ông sợ hãi, tôi cũng có năng lực khiến ông khó đi ở Đông Hải!” Lưu Kiệt hung ác nói.

Lửa giận trong lòng hắn không ngừng bốc lên, ông sợ Mạc Tinh, chẳng lẽ ông không sợ tôi?

“Cha tôi đường đường là kẻ nắm trong tay thành phố Đông Hải, nếu như tôi muốn xử lý ông, ông tuyệt đối không có cách nào tiếp tục làm việc ở thành phố Đông Hải, đây chính là tư bản của Lưu Kiệt.”

Sau khi lão Vương nghe xong khoát tay áo nói: “Lưu thiếu, thần tiên các anh đánh nhau đừng liên lụy tới tôi, tôi chỉ là một thương nhân, tôi không muốn dính vào ân oán giữa các người, mà tôi khuyên anh cũng nên cẩn thận một chút, Mạc thiếu nói hắn đã tìm được thóp của anh rồi.”

“Thóp? Ha ha, tôi làm gì có nhược điểm gì.”

Lưu Kiệt cười lạnh, thóp của hắn đã bị hắn tiêu trừ hết từ lâu rồi, còn có thóp cái rắm, đơn giản chỉ là dọa nhau thôi.

Lão Vương đứng dậy: “Mạc thiếu bảo tôi nói với anh, năm trước thảm án diệt môn cả nhà phú thương Lý Khuê có liên quan đến anh, mà nghe nói Lý Khuê may mắn còn sống đã bị Mạc thiếu tìm được, hơn nữa còn mang về nước.”

Nói xong, lão Vương xoay người rời đi, Lưu Kiệt ở đối diện sắc mặt đại biến: “Đây là vu oan giá họa, tôi không biết Lý Khuê là ai, làm sao lại có thể liên quan đến tôi được!

“Lưu thiếu, tôi nói đến thế thôi, tôi nghĩ anh nên nghĩ cách đi, Mạc thiếu nói rằng hắn đang chờ ở bên ngoài phòng họp chính phủ, chờ vạch trần anh.”

Lão Vương nói dứt lời, quay người rời đi, để lại Lưu Kiệt với khuôn mặt tái nhợt, trán đổ mồ hôi.

Thảm án diệt môn Lý Khuê quả thực có liên quan tới hắn, chính là một tay hắn bày kế, tên Lý Khuê may mắn trốn được một kiếp kia đã biến thành người thực vật, lại bị người đưa đến Nam Phi, làm sao bị bọn họ tìm được.

“Không thể nào! Tuyệt đối là họ đang dọa tôi, nhưng việc này không có bất kỳ người nào biết được. Mạc Tinh, tôi và không đội trời chung!”

Lưu Kiệt nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đã bắt đầu sợ hãi, lập tức vội vàng đứng lên, lấy chiếc xe Audi a6l của mình chạy điên cuồng như bay về phía văn phòng Chính phủ, hắn muốn cản Mạc Tinh trước khi hắn tố giác mình trước mặt cha.

Chỉ cần không bị vạch trần trước mặt mọi người, thì sẽ không có việc gì, Lưu Kiệt tin rằng quyền lợi của cha mình đủ để giải quyết chuyện này.

Muốn người khác chết, đầu tiên phải để cho người đó điên cuồng. Diệp Lăng muốn, chính là khiến Lưu Kiệt điên cuồng, một khi hắn điên rồi thì sẽ lộ ra sơ hở, khi đó chính là lúc Diệp Lăng đưa hắn vào chỗ chết.

Cao ốc Chính phủ, Lưu Kiệt chạy đến cửa phòng hội nghị với khuôn mặt lo lắng, Mạc Tinh ngồi trên ghế dài trong hành lang, cười lạnh nhìn Lưu Kiệt chạy tới.

“Mạc Tinh! Anh và Diệp Lăng có quan hệ như thế nào, chỉ cần anh bỏ qua cho tôi, điều kiện gì tôi cũng sẽ đồng ý!”

Sau khi Lưu Kiệt nhìn thấy nụ cười của Mạc Tinh, hắn càng tin rằng bọn họ đã mang tên Lý Khuê kia về nước.

Mạc Tinh nhún vai:

“Ngại quá, tôi không có yêu cầu gì hết, tôi chỉ muốn trả lại một thế giới tươi sáng mà thôi.”

Nói xong, Mạc Tinh đứng lên: “Lưu thiếu, Lưu đại công tử, làm người vẫn phải có ranh giới cuối cùng, tôi nghĩ rằng những người bị anh hại chết sẽ ở Địa ngục nguyền rủa anh.”

“Cái rắm nhà anh! Mạc Tinh! Anh đừng ép tôi, anh cũng không sạch sẽ gì đâu!”

Lưu Kiệt nghiến răng gầm nhẹ.

Mạc Tinh sững sờ, lập tức cười ha hả: “Anh nói tôi cũng không sạch sẽ, tôi không sạch sẽ chỗ nào? Anh cứ việc tố cáo tôi với người khác đi, chỉ cần anh có thể đẩy ngã tôi, tôi sẽ nhận thua.”

“Đúng rồi, Diệp Lăng bảo tôi chuyển lời cho anh, anh còn nhớ rõ Mộ Ngưng Hàm không, chính là nữ nhân suýt nữa đã bị anh hại chết đó, anh đã để lại cho Mộ Ngưng Hàm một cảnh tượng khó quên.”

“Tiếp theo, chính là lúc anh nên trả nợ, yên tâm đi, anh tuyệt đối sẽ rất thoải mái.”

Mạc Tinh vỗ vỗ bả vai của Lưu Kiệt, sau đó chỉ cửa sổ bên cạnh, Lưu Kiệt từ chiếc cửa sổ nhìn ra ngoài, con mắt lập tức sững sờ.

Đại viện Chính phủ, Diệp Lăng đang đẩy một chiếc xe lăn, phía trên là một người đàn ông trung niên đang ngồi, đôi chân được chăn mền che kín, đang đi dạo ở đại viện Chính phủ.

Hình như cảm thấy ánh mắt của Lưu Kiệt, Diệp Lăng xoay người lại, nhẹ nhàng cười một tiếng, nụ cười lại khiến Lưu Kiệt rùng mình.

“Mạc Tinh! Tôi nhận thua, anh nói đi, làm sao anh mới bằng lòng bỏ qua cho tôi!”

Lưu Kiệt cúi thấp đầu nói.

Mạc Tinh nhún vai: “Tôi nói rồi, việc này không liên quan gì tới tôi, nếu như anh muốn xin tha, hãy đi tìm Diệp Lăng, thế nhưng tôi nghĩ rằng Diệp Lăng sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh.”

“Mộ Ngưng Hàm hiện tại là bà xã của hắn, anh hiểu rồi đấy.”

Sau khi nghe xong Lưu Kiệt lập tức ngẩn người, con mắt đỏ lên, tràn đầy tơ máu: “Mạc Tinh! Các anh đừng ép tôi, con chó cuống lên cũng biết nhảy tường, anh thật sự muốn tôi và các người cá chết lưới rách sao?”

Mạc Tinh sững sờ, lập tức cười ha hả:

“Chậc chậc, anh thật sự xem mình như một nhân vật lớn sao, được, bản thiếu muốn nhìn xem anh làm sao cá chết lưới rách với tôi.”

Các nhân viên chính phủ cách đó không xa nhìn thấy hai vị thái tử gia đang ở đây cãi nhau, mọi người đều vội vã rời đi, ngay cả dừng lại cũng không dám, chỉ sợ liên lụy đến bọn họ.

Két, ngay lúc này, phòng họp cửa lớn đột nhiên mở ra, Mạc Tử Đạo và một người đàn ông trung niên dẫn đầu đi ra.

Người đàn ông trung niên chính là cha của Lưu Kiệt - Lưu Thanh, ông ta chính là người đứng đầu của đô thị quốc tế phồn hoa này, nắm quyền sinh sát trong lòng bàn tay.

“Cha, con có chuyện muốn nói với cha.”

Mạc Tinh nhìn Lưu kiệt sau đó cười lạnh một tiếng.

Mạc Tử Đạo có chút bất ngờ, con của mình từ trước tới nay chưa bao giờ đến Chính phủ tìm mình, nhưng vẫn gật đầu.

Lưu Kiệt đứng một bên lập tức hoảng hốt, trên mặt mồ hôi đầm đìa, bộ mặt lập tức xuất hiện màu da không bình thường, vừa đỏ vừa trắng, tâm trạng rõ ràng không ổn.

“Không! Không phải con! Cái chết của Lý Khuê không liên quan gì tới con! Cha, cha đừng nghe Mạc Tinh nói bậy!”

Lưu Kiệt vội vàng đi đến bên người Lưu Thanh, kéo lấy cánh tay của hắn hốt hoảng nói.

Lời nói vừa ra, tất cả mọi người đều sững sờ, bầu không khí lập tức trở nên ngưng đọng.

Bình Luận (0)
Comment