Thảm án diệt môn cả nhà Lý Khuê ở thành phố Đông Hải là một bản án động trời.
Thế nhưng tốc độ phá án cũng rất nhanh, mấy người tình nghi bị bắt đều thừa nhận vì tiền mới nổi lòng tham giết người, cũng đã có kết quả cuối cùng. Nhưng vì sao hôm nay Lưu Kiệt còn nhắc lại.
“Tiểu Kiệt! Con đang nói cái gì vậy? Nơi này là Chính phủ, không được làm loạn!”
Sắc mặt Lưu Thanh uy nghiêm.
Lưu Kiệt há to miệng, nhưng khổ sở không biết nên nói cái gì, một khắc sau, một việc lập tức đánh vỡ thần kinh của hắn, khiến hắn hoàn toàn điên cuồng.
“Bác Lưu, xin bác hãy nhìn vật này một chút.”
Nói xong, Mạc Tinh lấy ra một tờ giấy chữ lít nha lít nhít, muốn giao cho Lưu Thanh.
“Không!”
Lưu Kiệt lập tức vồ về phía trước, trực tiếp cướp đi tờ giấy kia, có chút điên cuồng.
“Lý Khuê không phải do tôi giết! Tôi không phải hung thủ giết người, tôi chỉ thuê sát thủ mà thôi, tôi không phải thủ phạm chính!”
“Tờ giấy này không thể làm bằng chứng được, vụ án kia cũng đã định án rồi.”
Lời vừa nói xong, Lưu Thanh cảm thấy choáng váng, trong mắt xuất hiện vẻ không thể tưởng tượng nổi, tràn ngập cay đắng.
“Tiểu Kiệt! Con!”
Lưu Thanh ngồi xuống ghế bên cạnh, ngón tay run rẩy chỉ vào Lưu Kiệt.
Đám người cạnh đó lập tức xôn xao, đây tuyệt đối là một tin tức kinh thiên động địa, vậy mà Lưu Kiệt lại thừa nhận mình là chủ mưu vụ án Lý Khuê?
Có phải là hắn điên rồi không, hay là bị bệnh, nếu không làm gì có ai ngốc, đi thừa nhận trước mặt người khác như thế?
Lưu Kiệt biết việc đã đến nước này, tất cả đều kết thúc rồi, mắt hắn đỏ lên, não bắt đầu hoạt động không rõ ràng, đã sắp đến giai đoạn điên cuồng.
“Giết hắn thì sao! Hắn không nên ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của tôi, mảnh đất kia là ta nhìn trúng, kết quả lại bị hắn cướp mất.”
“Tôi nói với hắn tôi muốn mảnh đất đó, nhưng hắn lại dám từ chối tôi, toàn bộ thành phố Đông Hải này ai dám từ chối tôi chứ!”
“Nhưng Lý Khuê hắn dám, hắn đang tìm cái chết, đắc tội tôi thì tôi sẽ muốn hắn chết! Ai cũng không cứu được hắn!”
Lưu Kiệt giống như bị điên, Lưu Thanh ở bên cạnh chỉ ngón tay run rẩy vào Lưu Kiệt: “Mày là tên súc sinh! Những năm nay rốt cuộc mày dùng tên tao làm những gì hả?”
Trong mắt Lưu Thanh cũng xuất hiện nước mắt, những năm nay ông cũng vô cùng cẩn trọng, làm việc nhiều năm như vậy, chưa bao giờ xuất hiện sai lầm nghiêm trọng, đến tận hôm nay vẫn thuận buồm xuôi gió.
Nhưng hôm nay, con của ông ta đã hủy đi tất cả vinh dự cả cuộc đời này, khiến ông ta hoàn toàn rớt đài.
“Tôi làm những gì? Ha ha, thật sự là quá buồn cười, tất cả đều do ông!”
Lưu Kiệt gầm thét, nước mắt rơi trên mặt đất, chỉ vào Lưu Thanh.
“Lúc tôi học tiểu học, ông bận rộn công việc, không có thời gian chăm sóc tôi, có nhà đầu tư vì lấy lòng tôi, đưa cho tôi một chiếc điện thoại tốt nhất thời điểm ấy!
“Tôi nhận lấy, dần dần, nhưng người lén đưa lễ vật cho tôi ngày một nhiều, mà còn vô cùng tôn kính tôi.”
“Ông! Ông! Ông! Mấy người các ông ai chưa từng đưa quà cho tôi? Chẳng phải đều bảo tôi ở trước mặt cha tôi nói vài câu tốt đẹp cho mấy ông hay sao?”
Lưu Kiệt chỉ vào mấy người phía sau Lưu Thanh gầm lên, bọn họ bị hù dọa, sắc mặt đại biến, khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi nhỏ giọt trên mặt đất.
“Sau khi tôi tốt nghiệp đại học, có người cho tôi một trăm vạn, chỉ cần tôi ở bên cạnh ông thay họ nói vài lời hữu ích, sau đó sẽ có được một mảnh đất!”
“Từ đó về sau, tôi liền nghĩ, vì sao tôi không dựa vào quyền thế của ông để kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền!”
“Cha! Cha đã già, cha chỉ có thể ngồi ở vị trí này mấy năm nữa thôi, một khi cha rơi xuống, tôi đã quen với cuộc sống như thế này, tôi phải làm thế nào?”
“Cho nên tôi chỉ có thể điên cuồng vơ vét của cải! Để cho trước khi ông xuống đài tôi phải vơ vét được thật nhiều, tích lũy được thật nhiều!”
“Tôi làm vậy là sai sao? Tôi không sai! Không có bất kỳ đứa bé nào có thể ngăn chặn được ham muốn tiền tài! Không ai có thể!”
“Hắn không thể! Hắn cũng không thể! Tôi cũng không thể!”
“Tôi có lỗi gì! Tôi chỉ phạm phải sai lầm của một người bình thường mà thôi! Ha ha! Tôi không sai!”
Lưu Kiệt cười ha ha giống như kẻ điên, trên mặt Mạc Tử Đạo có một tia thương hại, hắn không phải đang thương hại Lưu Kiệt, hắn đang thương hại Lưu Thành, thương hại người đồng nghiệp này của hắn có một tên nghịch tử, hủy vinh dự cả một đời của hắn.
“Cha! Cha mau cứu con, con không giết Lý Khuê, con chỉ đưa ra năm trăm vạn mà thôi, con có thể giao ra, cha mau cứu con, con chưa muốn chết!”
Lưu Kiệt đột nhiên vọt tới bến người Lưu Thanh, lôi kéo cánh tay Lưu Thanh thật chặt.
“Lưu Kiệt, chẳng lẽ anh không muốn nhắc đến những cô gái đã bị anh giết hại sao, có bao nhiêu người?”
Mạc Tinh đứng một bên đột nhiên mở miệng.
Lưu Kiệt đang kéo cánh tay Lưu Thanh cầu xin, đột nhiên như bị kích thích, hắn đứng bật dậy chỉ tay vào Mạc Tinh.
“Anh câm miệng cho tôi! Tôi đã biết vì sao anh muốn hại tôi, chẳng phải là vì tôi đã giết người phụ nữ mà anh yêu thương kia sao?”
“Vậy thì thế nào, ai bảo họ xem thường tôi, tôi có cái gì không tốt chứ, cha tôi là thị trưởng, ai dám không nhìn sắc mặt ông ấy nói chuyện?”
“Tôi có tiền lại đẹp trai, ai bảo cô ta xem thường tôi, tôi muốn giết cô ta, để cô ta biết rằng tất cả lựa chọn của cô ta đều là sai lầm.”
“Tôi giết phụ nữ thì làm sao, không phải tôi đã nói rồi à, người nào làm trái ý của tôi thì phải chết!”
Lưu Kiệt rống giận gào thét, sau đó con mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Lưu Thanh: “Cha, cứu con! Cha là thị trưởng của thành phố, cha ra lệnh họ chắc chắn không ai dám không nghe!”
“Cứu con! Sau này con nhất định sẽ rất ngoan! Cha mau cứu con đi!”
Lưu Thanh nhìn Lưu Kiệt đang khóc ròng ở bên cạnh, lệ tuôn đầy mặt: “Tiểu Kiệt, con tự thú đi.”
Lời vừa nói ra, Lưu Kiệt lập tức sững sờ, gã ngửa mặt lên trời thét dài: “Bảo con đi tự thú? Nói đùa sao, cha đường đường là thị trưởng, kẻ nào dám bắt nạt con!”
“Ai cũng không có cái quyền này, không ai có thể đụng đến tôi!”
Lưu Thanh đã tê liệt ngồi trên ghế, rống to: “Tiểu Kiệt, quyền lợi của cha là nhân dân trao cho cha, không phải để cho con làm xằng làm bậy!
“Ông nói láo! Vì sao tôi lại không được dùng quyền lợi của ông, tôi là con của ông mà!”
“Các người đều đang lừa gạt tôi, hãm hại tôi!”
Hô hô hô, Lưu Kiệt thở hồng hộc, ý chí trong đầu đều biến mất. Đột nhiên, hắn quay người mạnh mẽ lao về phía cửa sổ.
Đùng!
Thân thể Lưu Kiệt đâm thẳng vào cửa sổ, từ tòa nhà chính phủ cao tầng mười mấy rơi xuống đất.
Lưu Thanh nhìn thấy Lưu Kiệt rơi xuống, đầu lập tức ong ong, thân thể trực tiếp co quắp lại, Mạc Tử Đạo đưa mắt ra hiệu, người bên cạnh lập tức đỡ Lưu Thanh lên, đưa hắn đến bệnh viện.
Trong đại viện chính phủ, Diệp Lăng mang vẻ mặt mỉm cười đi đến bên cạnh Lưu Kiệt đã chết: “Thực ra, cậu chết hoàn toàn là do một tay cậu tạo thành.”
“Chúng tôi không tìm được Lý Khuê, thứ mà Mạc Tinh cho cha cậu xem chỉ là một bài thơ.”
“Cho nên, cậu không trách ai được, bởi vì cậu đã tạo quá nhiều tội nghiệt rồi.”
“Có lẽ đây chính là vong hồn của những người bị cậu giết hại đã khiến cho cậu điên cuồng, cậu thực sự đáng chết!”
Nói dứt lời, Diệp Lăng đứng dậy đi ra đại viện, nửa phút sau, một đám người lo lắng chạy xuống, nhìn thấy Lưu Kiệt đã chết trên mặt đất, toàn thân run rẩy.