Lưu Kiệt chết rồi, ngã chết ngay tại chỗ, không cả có cơ hội cấp cứu.
Cái chết của gã là vì sự điên cuồng, tâm trí đã hoàn toàn bị mất phương hướng, nếu không thì chắc cũng sẽ không bi thảm đến vậy.
Vào cái đêm mà Lưu Kiệt chết, Mạc Tinh lái xe đến một nghĩa trang ở thành phố Đông Hải, cầm một bó hoa đặt nó ở trước một bia mộ.
Trên bia mộ có hình một người con gái dung mạo xinh đẹp như hoa như ngọc, ở dưới bia mộ còn khắc mấy chữ lớn: Nhất sinh chí ái, Mạc Tinh lưu.
Người con gái này là mối tình đầu thời đại học của Mạc Tinh, từ chối Lưu Kiệt mà bị sát hại, vì không có bằng chứng, nên dù Mạc Tinh biết kẻ ra tay là Lưu Kiệt nhưng cũng không làm gì được.
Đây cũng là lý do vì sao nhiều năm như vậy mà hắn vẫn luôn đối xử với Lưu Kiệt như thế, nếu như có thể, Mạc Tinh hận không thể róc xương lóc thịt Lưu Kiệt.
Mạc Tinh lau nước mắt trên khóe mắt, khẽ mỉm cười nhìn cô gái mỹ miều trong bức ảnh: “Lưu Kiệt chết rồi, hy vọng em ở bên đó có thể sống tốt hơn một chút, anh nhớ em!”
Nói xong, Mạc Tinh đưa tay lên vuốt ve tấm hình trên bia mộ, đôi mắt hắn đỏ hoe, Mạc Tinh hít lấy một hơi thật sâu rồi quay đi.
Bên ngoài nghĩa trang, Diệp Lăng dựa người vào chiếc Land Rover, ngậm điếu thuốc trong miệng, nhìn Mạc Tinh đi ra, hắn tiến đến đưa cho Mạc Tinh một điếu thuốc.
“Được rồi, đừng nghĩ nữa, tất cả đều là quá khứ rồi, sau này chúng ta còn phải cười để nhìn cuộc sống nữa!” Diệp Lăng mỉm cười.
Mạc Tinh hít một hơi thật sâu, khẽ cười: “Đi, cùng tôi đi uống rượu!”
“Được, vũ trường Hoàng Triều, tìm Tiểu Hồng?” Diệp Lăng cười xấu xa.
“Đi, tìm Tiểu Hồng! Mẹ nó, mấy ngày nay ông đây không thoải mái rồi, hôm nay phải bảo con ả kia hầu hạ tôi mới được, xoa dịu nỗi đau trong lòng ông đây.”
Nói xong, hai người lên xe, nhưng mắt của Mạc Tinh vẫn cứ luôn nhìn về phía nghĩa trang ở đằng xa, cho đến khi nó biến mất trong tầm mắt của hắn.
Trong vũ trường Hoàng Triều, Diệp Lăng và Mạc Tinh ngồi ở một vị trí sang trọng, bên cạnh là Mộ Ngưng Hàm với đôi mắt đỏ hoe, cô mới vừa biết rằng Diệp Lăng đã báo thù cho cô, tên khốn giống như ma quỷ trong lòng cô đã chết rồi.
“Diệp Lăng, cảm ơn anh.” Mộ Ngưng Hàm mỉm cười.
Diệp Lăng lắc đầu: “Em là người của anh, giúp em báo thù là việc anh phải làm, cho nên không cần phải nói những lời cảm ơn đó, quá khách sáo, hơn nữa còn rất chua.”
“Nếu em thật sự muốn cảm ơn anh, vậy thì tối nay ngoan ngoãn phục vụ anh cho tốt đấy, ha ha!”
Diệp Lăng cười ha ha, Mạc Tinh ở bên cạnh liếc nhìn Diệp Lăng bằng ánh mắt khinh bỉ, Mộ Ngưng Hàm ngồi bên cạnh Diệp Lăng nhẹ nhàng đánh vào cánh tay hắn.
“Cái người không đứng đắn, ngồi đây đợi em, em đi gọi Tiểu Hồng đến cho Mạc thiếu gia của chúng ta.”
Nói xong, Mộ Ngưng Hàm rời đi với đủ loại phong tình.
Sau khi Mạc Tinh nhìn thấy Mộ Ngưng Hàm rời đi, cười một cái: “Tôi nói anh nha, sao anh lại có diễm phúc như vậy chứ, từ trước đến giờ, rốt cuộc là anh có bao nhiêu người phụ nữ vậy.”
“Hắc hắc, tiểu gia tôi không khoác lác với anh, tôi có rất nhiều phụ nữ, hai bàn tay đều đếm không hết, còn có cả ngực to mông lớn, anh có tin không? Ha ha, dáng dấp ấy tuyệt đối khiến anh kinh ngạc!”
Diệp Lăng nói đến đây liền cười xấu xa, xoa xoa tay, trên gương mặt lộ lên vẻ anh hiểu rồi đấy.
“Tôi nhổ vào, anh đang khoác lác với tôi chứ gì, tiểu tử anh mới biến mất hai ba ngày, anh tìm được ngực to mông lớn ở đâu, trừ phi anh đi kỹ viện hả?”
“Đồ cầm thú, trong nhà nhiều phụ nữ đẹp như vậy, anh còn có sức đi kỹ viện sao, anh quá không phải người rồi!”
“Nếu là tôi, mỗi ngày tôi tuyệt đối sẽ không ra khỏi cửa, sẵn sàng chết trên bụng của họ.”
Diệp Lăng cười nhạo: “Tôi nói cho anh biết, đây chính là sự khác biệt. Anh biết không, đây là sự khác nhau giữa tiểu gia tôi và anh. Anh là một phàm nhân lạc hậu, dù có cho anh nhiều phụ nữ như vậy thì liệu anh có chịu nổi không?”
“Thân thể này của anh, chỉ sợ mới dùng không được mấy tháng đã bị hút sạch dương khí rồi, cạn kiệt tinh lực mà chết, lúc ấy ông già nhà anh muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc.”
“Nói sao đây? Chẳng lẽ nói rằng con của ông ta bị phụ nữ chơi tới chết? Đây không phải là đánh vào mặt ông già nhà anh sao, thật mất mặt.”
Diệp Lăng nói không ngừng, Mạc Tinh nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Lăng, tôi nói cho anh biết, tên khốn kiếp, mồm mép thật là lanh lợi, không đi làm luật sư hoặc bán hàng đa cấp, tôi cũng tiếc thay cho anh đấy.”
“Cắt, tiểu gia tôi mà đi bán hàng đa cấp, bọn họ cũng phải khóc đuổi tôi về, bọn họ còn sợ tôi dẫn một đoàn phụ nữ đi tạo phản đó chứ, đùa gì thế.”
Diệp Lăng kiêu ngạo nói, cũng không xem tiểu gia ta là ai, chỉ là bán hàng đa cấp mà thôi, tiểu gia ta ngay cả Địa ngục cũng bước qua một cách dễ dàng đó nhé.
Nhưng vào lúc này, Mộ Ngưng Hàm trở về dẫn theo Tiểu Hồng. Hôm nay Tiểu Hồng hình như càng xinh đẹp động lòng người, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ.
Da thịt trắng nõn lộ ra ngoài quần áo, đèn flash chiếu xuống khiến Tiểu Hồng càng thêm quyến rũ, càng động lòng người, khiến người ta nhìn qua liền muốn hôn một cái, yêu thương thật tốt.
“Ai u, tiểu bảo bối của anh, bản thiếu gia nhớ em sắp chết rồi!” Mạc Tinh lập tức đứng lên, đi thẳng đến bên cạnh Tiểu Hồng, ôm lấy thân thể mềm mại của cô ấy, bàn tay hư hỏng trực tiếp sờ lên nơi đầy đặn của Tiểu Hồng.
“Ai nha, sao hôm nay Mạc thiếu lại háo sắc như thế, trước giờ em lại không phát hiện ra!” Tiểu Hồng lập tức đổ vào lồng ngực Mạc Tinh, nũng nịu nói.
Mạc Tinh nhìn Diệp Lăng và Mộ Ngưng Hàm một chút, nhếch miệng cười một tiếng: “Trai không hư thì gái không yêu mà, em nói xem có đúng hay không?”
Nói xong, Mạc Tinh bóp Tiểu Hồng một cái, chọc tức Diệp Lăng làm con mắt hắn cũng bốc ra lửa.
“Đôi cẩu nam nữ này, có thể có chút mặt mũi hay không? Anh biết viết hai chữ liêm sỉ như thế nào không? Cần tiểu gia dạy dỗ các người chút không!” Diệp Lăng dậm chân đấm ngực tức giận hét lên.
Mạc Tinh sững sờ: “Được, anh dạy tôi một chút đi.”
Diệp Lăng khinh thường cường một tiếng, nói: “Đùa hả, tiểu gia tôi làm sao biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào, đừng nói đến liêm sỉ, cho dù mặt dày tôi cũng không biết viết.”
“Ha ha, anh đúng là đồ mù chữ! Để lát nữa tôi dạy anh!” Mạc Tinh cười ha hả.
Bốn người ngồi xuống bắt đầu uống rượu, trong lòng Mạc Tinh có tâm sự, uống rất nhanh mà lại rất vội, Diệp Lăng đương nhiên là chơi tới cùng.
Mà Tiểu Hồng là phụ nữ từng trải, cô đã nhìn quen chuyện thiên hạ, đương nhiên rất thông minh, nhìn ra Mạc Tinh có tâm sự cho nên cố gắng chọc Mạc Tinh cười.
Diệp Lăng quay sang Mộ Ngưng Hàm ở bên cạnh: “Em tìm được ở đâu ra cực phẩm này vậy? Chậc chậc, nhìn xem khiến Mạc đại thiếu gia đầu óc choáng váng luôn rồi.”
“Nha đầu này rất thông minh, có vốn liếng, nhưng thân thế lại hơi kém, không biết có thể dính lấy cây đại thụ Mạc Tinh không.” Mộ Ngưng Hàm cảm thán nói.
Diệp Lăng thở dài lắc đầu: “Đừng có mơ, lão già nhà hắn mà biết Mạc Tinh muốn cưới một người phụ nữ phong trần về, chắc chắn sẽ đập nát xương hắn.”
“Chơi đùa thì không sao, nhưng tuyệt đối không được động tình, càng không nói đến việc đem về nhà, nếu không e rằng Mạc Tử Đạo sẽ điên lên mà dùng dao phay chặt đứt chân Mạc Tinh.”
Đường đường là bí thư thành phố Đông Hải, người thừa kế đời tiếp theo của Mạc gia, gánh không nổi người phụ nữ này.
Mộ Ngưng Hàm lắc đầu thất vọng, thế nhưng cô cũng biết, ý nghĩ của mình chắc chắn là không có khả năng, ngược lại Tiểu Hồng nghĩ rất thoáng, chỉ cần Mạc Tinh có thể thường xuyên đến thăm cô ấy là được.
Cho dù chỉ là như thế, nhưng cũng đủ để cô ấy biến thành một con Phượng hoàng.