Phụ nữ bình thường đều sẽ có một giấc mơ bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng.
Nhưng các cô không biết rằng, việc này khó mà thực hiện được, dù là những minh tinh xuất hiện nhiều trên TV, gả vào hào môn cũng không dễ dàng làm được.
Dáng người thật tốt, gương mặt xinh đẹp, tố chất tốt vẫn không thể trở thành tư cách để tiến vào hào môn, thứ bọn họ cần chính là thân phận.
Một thân phận môn đăng hộ đối, nếu không làm sao lại xuất hiện nhiều minh tinh đáng thương gả vào được hào môn, sau đó lại dần mất đi ánh hào quang.
Hôm nay bốn người đều uống không ít, đặc biệt là Mạc Tinh và Mộ Ngưng Hàm, đối với hai người mà nói, hôm nay là một ngày có ý nghĩa đặc biệt.
Mộ Ngưng Hàm uống là vì kẻ thù đã chết, thù lớn đã được báo, cho nên vui vẻ, cần uống rượu chúc mừng.
Còn đối với Mạc Tinh thì lại là mượn rượu giải sầu, hình bóng cô gái giấu ở sâu trong lòng ấy giống như đang mỉm cười nhìn hắn, vết sẹo sâu trong lòng lại xuất hiện.
Nhưng sau khi vết sẹo này xuất hiện thì nó sẽ khép lại, không xuất hiện lần nào nữa, bởi vì kẻ tạo nên vết sẹo này đã chết.
Trong lòng có tâm sự thì uống rượu sẽ rất nhanh say, Mạc Tinh vừa uống một lát đã bắt đầu choáng váng, ôm Tiểu Hồng thật chặt, nói gì cũng không chịu buông.
Mà Mộ Ngưng Hàm cũng rúc vào ngực Diệp Lăng, gương mặt tinh xảo hoàn mỹ hiện lên một nụ cười.
Diệp Lăng đứng lên: “Được rồi, đừng uống nữa, chúng ta đi ăn chút gì đi, nếu không lát nữa ta không thể nào kéo ba con sâu rượu các ngươi lên được.”
Mạc Tinh gật đầu, bốn người đi ra ngoài, không lái xe, đi về tiệm lẩu kinh doanh 24h ở cách đó không xa.
Nghe nói rằng phụ nữ khi uống rượu say sẽ rất quyến rũ, Diệp Lăng xem như đã được mở mang tầm mắt, quyến rũ chủ yếu bởi vì sau khi say rượu, họ sẽ làm một số động tác chọc người.
Còn có, phụ nữ uống say rồi trên người còn có mùi rượu, mùi dễ ngửi hơn nước hoa, là một mùi khiến người khác mê say.
Bốn người đi đến cửa tiệm, gọi một nồi canh, sau khi uống rượu không thể ăn quá cay, nếu không sẽ có hại cho dạ dày, khiến dạ dày co bóp nhiều.
Bốn người gọi một chút thịt và ít đơn giản đồ ăn, bắt đầu nói chuyện, nửa giờ sau, họ đều đã ăn no, men rượu cũng từ từ biến mất, tỉnh táo hơn một chút.
Mà lúc này, từ bên ngoài có sáu tên đàn ông to lớn tiến vào, mặc quần cộc, trên người đầy những hình xăm, chắc hẳn là lưu manh của vùng này, mỗi người đều rất vạm vỡ và hung dữ.
Sau khi sáu người vào tiệm liền lớn giọng hô hào, bây giờ lại là rạng sáng, trừ đám người Diệp thì không có khách nào khác, lời nói của sáu người bọn họ trở nên rất chói tai.
Nhân viên phục vụ vội vàng chạy ra tiếp đãi, sáu người họ chọn một vị trí khá gần bọn Diệp Lăng rồi ngồi xuống, gọi chút đồ ăn rồi bắt đầu uống rượu lớn tiếng nói chuyện.
“Chúng ta ăn xong rồi thì đi thôi.” Diệp Lăng đứng lên, gọi nhân viên phục vụ lại thanh toán, sau đó họ đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Ngay tại thời điểm họ đi qua mấy tên lưu manh ấy, một gã ngồi bên ngoài đột nhiên giữ chặt tay Tiểu Hồng, rõ ràng có chút vui mừng.
“Đại ca mau nhìn xem! Đây không phải là con điếm kia sao?” Lập tức tên này ngạc nhiên quát lớn, sau đó đứng lên.
Mấy tên khác cũng vội vàng đứng dậy, nhất thời bầu không khí có chút ngưng trọng, mà tên được gọi là đại ca ngồi phía trong ấy lại nhìn kỹ Tiểu Hồng một cái, lập tức đứng lên đi tới.
“Được lắm con tiện nhân này! Lão tử đã tìm mày mấy năm, vậy mà bây giờ lại để tao gặp được mày.” Nói xong, tên này liền muốn lấy chai rượu trên bàn đập tới Tiểu Hồng.
Diệp Lăng sầm mặt lại, trực tiếp bắt lấy bàn tay đang đập về phía Tiểu Hồng, sau đó dùng lực bẻ một cái, tên kia lập tức kêu thảm, bình rượu cũng rơi xuống mặt bàn.
“A! Tên khốn kiếp, mau buông tay ra cho tao!” Tên đàn ông kia kêu thảm, hắn ta cảm giác như tay mình bị kẹp sắt giữ lấy, sắp gãy mất.
Diệp Lăng không quan tâm, quay đầu nhìn về phía tên đang giữ tay Tiểu Hồng, lạnh giọng quát: “Buông tay!”
Tên đang kéo tay Tiểu Hồng lập tức sững sờ, cuống quýt buông tay ra, khí thế của Diệp Lăng rất mạnh, hắn ta căn bản không có cách chống lại.
“Có việc thì nói, đừng có động chân động tay, nếu không tao đánh chết chúng mày!” Diệp Lăng vừa dứt lời, buông tay tên đại hán ra.
Tên kia nhìn bàn tay đã tím tái, cắn răng nói: “Được! Mày ra mặt cho ả ta đúng không? Vậy hôm nay lão tử sẽ nói chuyện với mày! Các anh em, gọi người tới!”
Dứt lời, mấy tên khác vội vàng gọi điện thoại, lời nói đều rất giống nhau, nói rằng Hổ ca gặp chuyện tại quán lẩu cạnh vũ trường Hoàng Triều, bảo bọn họ mau cầm vũ khí chạy đến.
Mấy người Diệp Lăng không thay đổi sắc mặt.
Một đám lưu manh mà thôi, không có gì phải sợ hãi, nếu không sẽ rất mất mặt.
“Nói đi, mày và cô ta có quan hệ gì?” Đợi đến khi những tên này gọi điện thoại xong, Diệp Lăng hỏi người gọi là Hổ ca.
Tên Hổ ca kia dữ tợn cười một tiếng: “Mày là tên đàn ông của con đĩ này sao?”
“Tao là ai có liên quan gì đến mày, có việc thì nói nhanh đi, có rắm thì mau thả, với lại làm sạch cái miệng chúng mày đi!” Mạc Tinh đứng dậy, cười lạnh nói.
Mấy tên đại ca này năm nào cũng có, thế nhưng đặc biệt năm nay lại rất nhiều, hơn nữa gan còn rất lớn, đúng là hạng người không biết trời cao đất rộng.
Hổ ca sững sờ: “Ái chà chà, các anh em, nó bảo tao làm sạch miệng? Chúng mày nói xem tao làm sạch không?”
“Hắc hắc, nó là cái thá gì, đại ca anh muốn làm gì thì làm, hôm nay dù là Thiên Vương lão tử đến cũng không cứu được nó.” Mấy tên tiểu đệ ồn ào nói.
Những nhân viên bên trong quán lẩu nhìn thấy vậy liền chuẩn bị đi báo cảnh sát, thế mà bị một gã đi đến ném hỏng điện thoại, hung dữ cảnh cáo, kẻ nào dám báo cảnh sát kẻ đó sẽ xui xẻo.
“Hôm nay miệng của tao cứ không sạch sẽ, đến đây đến đây! Mày đến đánh tao đi, ha ha, mẹ nhà mày, miệng tao cứ không sạch đấy, mày mau đánh tao đi!” Hổ ca cười ha hả, tùy tiện dẫm một chân lên bàn.
Mạc Tinh giơ tay lên, một bàn tay đánh vào mặt Hổ ca, tiếng tát bốp bốp vang lên, khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
“Mẹ nó mày dám đánh tao! Lão tử giết mày!” Hổ ca rỗng to, con mắt trợn trừng.
Mấy tên tiểu đệ cũng vội vàng cầm mấy chiếc ghế lên, lao về phía Mạc Tinh muốn đập tới, Mộ Ngưng Hàm đứng bên cạnh tung ra một đạp khiến Hổ ca ngã lăn ra.
“Có việc gì thì nói nhanh lên, không thì đừng có mà ở chỗ này diễn trò hề nữa.” Mộ Ngưng Hàm lạnh giọng quát.
Hổ ca dữ tợn bò lên, trên người toàn là nước lẩu.
“Đồ tiện nhân! Mày đang tìm cái chết! Đôi giày Adidas lão tử vừa mới mua, mày có biết nó bao nhiêu tiền không?” Hổ ca phẫn nộ rống to.
Adidas đó, rất nổi tiếng đó, thế mà mới đi ngày đầu tiên đã bị hỏng.
“Tiểu Hồng, đã xảy ra chuyện gì?” Mạc Tinh nhìn Tiểu Hồng đang đứng bên người hỏi.
Tiểu Hồng lộ vẻ hoảng sợ nói ra nguyên nhân, thì ra tên Hổ ca này chính là đồng hương của Tiểu Hồng, mấy năm trước hắn ta nhìn trúng cô, muốn Tiểu Hồng gả cho hắn ta, đương nhiên là Tiểu Hồng không đồng ý, hắn ta liền dây dưa bám theo mấy tháng liền.
Mấy tháng sau, hắn ta lại bắt Tiểu Hồng bồi thường tổn thất tinh thần và phí hao mòn thanh xuân của hắn ta.
Diệp Lăng nghe xong lập tức cười lớn: “Đây là lần đầu tiên tao nghe nói đến hao mòn thanh xuân đấy, người anh em, tao phục mày rồi, mày còn vô sỉ hơn tao rất nhiều.”