Người tên Hổ ca này thật đúng là kẻ biết đùa, đây là lần đâu tiên Diệp Lăng nghe đến câu phí hao mòn thanh xuân.
“Tên lưu manh nhà mày cũng quá vô sỉ rồi. Người ta là một cô gái như hoa như ngọc, mày chỉ cần dây dưa mấy tháng, thế mà đòi người ta phí tổn thất, mày còn là một thằng đàn ông sao?”
Mạc Tinh hùng hổ nói, hắn đã bị tức đến buồn cười luôn rồi, vỗ vỗ Tiểu Hồng ở bên cạnh: “Tiểu Hồng ơi, bản thiếu gia thật sự xấu hổ thay em.”
“Loại cực phẩm như này ở quê em cũng có sao, đúng là thế giới lớn không thiếu những cái lạ nha.”
Tiểu Hồng tiếp tục kể, sau khi tên Hổ ca này vào thành phố Đông Hải thì đi theo một tên đại ca lăn lộn giang hồ, bằng thủ đoạn độc ác, nhanh chóng xây dựng được một địa vị vững vàng.
Lúc này, Hổ ca cảm thấy hắn ta đã thành công, đã trở nên nổi bật, thế là hắn ta đi tìm Tiểu Hồng lần nữa, bắt Tiểu Hồng gả cho hắn ta.
Đương nhiên Tiểu Hồng không đồng ý, sau đó cô chạy trốn khỏi quê, tiến vào vũ trường Hoàng Triều đi theo Mộ Ngưng Hàm cho đến bây giờ, thấm thoắt đã qua hai năm.
“Mày muốn phí tổn thất? Nói tao nghe xem, mày muốn bao nhiêu?” Diệp Lăng bị tức cũng bật cười nói.
Hổ ca đứng lên, vỗ vỗ lồng ngực vạm vỡ: “Phí tổn thất của đồ đĩ này cộng thêm việc chúng mày vừa mới đánh tao nữa, tất cả là năm mươi vạn!”
“Còn có tiền nước trà đám anh em này của tao nữa, tổng cộng một trăm vạn! Thiếu một đồng thì chúng mày đừng hòng ra ngoài được.”
Nói dứt lời, Hổ ca lập tức nở nụ cười, ở bên ngoài tiệm lẩu một đám người mặc đồ đen kịt đang đi về hướng này, trên tay từng người đều mang theo gậy đánh bóng chày, thậm chí còn có cả đao, khí thế hùng hổ.
“Chậc chậc, thật ngại quá, anh em của tao có hơi nhiều một chút, không ngờ còn có nhiều người như vậy, tiền nước lại nhiều thêm ít nữa, tất cả là một trăm năm mươi vạn. Nếu mày không lấy ra được, chỉ sợ những anh em này của tao không đồng ý.” Hổ ca cười lạnh.
Diệp Lăng cũng có phần bất ngờ, mấy tên khốn này đến nhanh thật đó, thời gian ngắn như vậy mà đã có cả trăm người đến, sắp đuổi kịp đại tỷ Mộ Ngưng Hàm này rồi.
Hắn không biết rằng bang phái của Hổ ca cũng không phải ở khu Dương Hoa, mà là bọn họ học ở trên TV mở đại hội bang phái gì đó, kết quả quyết định mở tại một khách sạn ở khu Dương Hoa.
Bọn Hổ ca cũng vừa từ khách sạn đến đây, mấy tên ở khách sạn còn chưa giải tán cho nên mới đến nhanh như vậy.
“Chậc chậc, thật sự rất trâu bò đó, một trăm năm mươi vạn, tôi có thể cho rằng anh đây là đang lừa gạt không?” Mạc Tinh cười lạnh.
“Mày có thể cho rằng tao đang dọa mày, nhưng nếu mày không lấy ra được, tao đảm bảo rằng mày không ra được cái tiệm lẩu này đâu!” Một người đàn ông trung niên từ bên ngoài tiệm lẩu đi vào nói.
Hắn ta mặc một bộ đồ đường trang màu đen, đầu trọc lóc, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng rất thô, trông thật phách lối.
“Long gia, ngọn gió nào đưa ông đến đây vậy!” Hổ ca nhìn thấy gã đàn ông trung niên, vội vàng chạy tới cười nịnh nọt nói.
Người tên gọi là Long gia khoát tay áo: “Không phải vì tôi nghe được cậu gặp phiền phức, nên lập tức dẫn người tới. Người của Long gia ta, cho dù ở khu Hoa Dương cũng không phải ai cũng có thể bắt nạt.”
Diệp Lăng nhìn thấy tên phách lối này lập tức vui vẻ, đúng là chỗ nước cạn rùa nhiều, đại ca có ở khắp nơi.
“Ngưng Hàm, ông ta không biết em sao?” Diệp Lăng hỏi khẽ, đúng ra đều là mấy tên đại ca ở trên đường, tên Long gia này phải biết Mộ Ngưng Hàm chứ, dù sao hội Hồng Kinh đã đánh tan Hắc Long Bang, rất nổi tiếng mà.
Mộ Ngưng Hàm lại lắc đầu: “Bình thường không mấy khi em ra mặt, đều là các anh em tay sai xuất hiện, ông ta không biết em là chuyện rất bình thường, em gọi đây là khiêm tốn.”
Diệp Lăng nhẹ gật đầu: “Bà xã của anh thật thông minh, lặng lẽ kiếm nhiều tiền, không thích nổi tiếng.”
“Nói một chút đi, các người đắc tội anh em của tao, còn đánh cậu ấy một trận, anh em của tao yêu cầu chúng mày bồi thường thì các người lại không chịu.”
Long gia ngồi trên ghế, nhẹ giọng cười lạnh.
Mạc Tinh lại nhẹ nhàng nói: “Trong mắt bọn mày còn có pháp luật sao? Nhìn bọn mày đúng thật là lũ không biết trời cao đất rộng, bây giờ là xã hội pháp trị!”
“Người trẻ tuổi, đừng ăn nói lung tung, chúng ta phạm pháp sao? Tôi và cục trưởng khu Hoa Dương quan hệ không tệ, sao tôi có thể phạm pháp chứ?” Long gia cười lớn nói.
Lời này rất có sức uy hiếp đó, tôi nói cho tiểu tử cậu biết, báo cảnh sát cũng vô dụng, tôi quen biết cục trưởng khu Hoa Dương, cậu nên nhận thua đi, hoặc là ngoan ngoãn nôn tiền ra.
Diệp Lăng lập tức vui vẻ: “Chậc chậc, vị gọi là Long gia à, uy phong của ông thật lớn nhỉ, nhưng không biết là người tên gọi là cục trưởng kia nhìn thấy người này có khóc hay không.”
Diệp Lăng chỉ vào Mạc Tinh, hắn nói không hề khoa trương nào chút nào, nếu để cục trưởng khu Hoa Dương kia biết có tên lưu manh trên đường dùng tên ông ta rêu rao ở trước mặt Mạc Tinh, rất có thể sẽ khóc thật mất.
Ông ta có thể tùy tiện trêu chọc vị này được sao? Mẹ nó đừng nói đùa.
“Tiểu tử! Tao hỏi mày, rốt cuộc mày có đền bù hay không, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, sự kiên nhẫn của Long gia là có hạn!”Long gia hung ác nói.
Đột nhiên, Long gia giơ tay lên, hơn năm mươi tên tiểu đệ ngoài quán lẩu đều giơ vũ khí trong tay lên.
Đông đông đông, đông đông đông, những vũ khí có tiết tấu đánh vào trên nền đất, âm thanh ù ù, mấy nhân viên phục vụ nữ đều sợ hãi trốn vào trong mấy góc hẻo lánh.
“Chậc chậc, thật uy phong.” Mạc Tinh cười cười, sau đó cầm điện thoại gọi điện.
“Alo, Cục trưởng phải không, hiện tại tôi đang ở khu Hoa Dương, bị gần trăm tên lưu manh tấn công, còn bắt tôi đền bù cái gì mà phí hao mòn thanh xuân, tôi phát hiện ra năng lực quản lý của ông hình như không tốt lắm, có cần để tôi nói với cha tôi một câu, đổi cho ông một vị trí nhàn rỗi hơn không?”
Mạc Tinh đang gọi phó cục trưởng cục Công an, phó cục trưởng ở đầu bên kia đang buồn ngủ lập tức sợ hãi trong lòng, tên khốn khiếp nào lại đi trêu chọc vị thiếu gia này vậy.
Uy danh của Mạc Tinh ở thành phố Đông Hải hay thậm chí là ở Đế Đô đều rất nổi tiếng, đường đường là Mạc gia, có địa vị rất lớn ở khắp toàn bộ Hoa Hạ, sức mạnh của Mạc Tinh cũng có thể đoán được. Tuyệt đối không phải là một phó cục trưởng nho nhỏ có thể coi nhẹ.
Nói dứt lời, Mạc Tinh cúp điện thoại, sau đó ngồi xuống một cái ghế: “Không phải ông biết cục trưởng khu Hoa Dương sao? Tôi muốn xem thử, ông ta làm thế nào giúp ông chơi tôi.”
“Hừ, đúng là người trẻ tuổi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Long gia sẽ khiến cậu hiểu rõ thế nào là cái chết.”
Long gia vừa dứt lời thì điện thoại cũng rung lên.
“Alo, Quách ca phải không? Em là Tiểu Long đây, em đang ăn ở quán lẩu cạnh vũ trường Hoàng Triều thì có một tên trẻ tuổi nói năng lỗ mãng, hơn nữa còn làm Hổ Tử bị thương, nó còn nói muốn gọi điện thoại cho anh, để anh đến đây một chuyến.” Giọng điệu của Long gia rất là tùy ý, nhưng Diệp Lăng vẫn nghe được một chút kính sợ ở trong đó.
Đầu bên kia điện thoại không biết nói cái gì, Long gia lại nhỏ giọng khẩn cầu mấy câu, bên kia tắt điện thoại.
“Tiểu tử, tao chờ mày kêu người đến, tao sẽ để mày thử một chút thủ đoạn của Long gia tao.” Long gia cười lạnh.
Mạc Tinh nhún vai, không quan trọng lắm, hắn sẽ khiến Long gia biết ông ta ngu xuẩn như thế nào, quyết định của ông ta sẽ khiến ông ta phải hối hận cả đời.
Long gia khoát tay áo: “Phục vụ đâu, đem cho tôi một chai rượu, thêm ít thịt ngon! Tôi muốn ăn thịt uống rượu, để cho tên ranh con chết tiệt này biết điều một chút.”
Mạc Tinh khẽ cười, hơi gật đầu với Diệp Lăng, một lát nữa ai chết sẽ biết, tự nhiên sẽ rất rõ ràng, mà người chết sẽ rất đau đớn đây.