Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 249 - Chương 249: Bao Cái Em Gái Nhà Ngươi

Chương 249: Bao cái em gái nhà ngươi

Ở bên ngoài tiệm lẩu, đám người đen nghịt, trong tay cầm hung khí hoặc là dao phay, ngậm một điếu thuốc trong miệng rồi mắng to, tạo thành áp lực rất lớn cho người đi đường xung quanh.

Bỗng nhiên một chiếc xe việt dã màu trắng đi từ xa đến, xe dừng lại, một người đàn ông trung niên bước xuống, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, đeo một cái kính gọng vàng, dáng người có hơi béo.

“Tiểu Long ở đâu?” Người đàn ông trung niên nhíu mày hỏi.

Một đám lưu manh liếc nhìn người này một chút, khinh thường cười một tiếng, đây là ai, không thấy nhiều lưu manh ở chỗ này như vậy sao, còn ngu ngốc xuống xe, mẹ nó ai biết Tiểu Long là ai.

Ngay lúc này, Long gia mặc đường trang màu đen chạy ra, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt: “Cục trưởng Quách, nửa đêm còn gọi anh đến đây, thật ngại quá, xin lỗi ạ, một lát nữa lão đệ sẽ sắp xếp cho cục trưởng Quách thật chu đáo.”

“Ái chà, Long lão đệ, chúng ta đều là bạn cũ, đừng có khách sáo như vậy, lại nói người trẻ tuổi bây giờ không biết trời cao đất rộng, ta là cục trưởng cũng có trách nhiệm giáo dục bọn họ mà.”

Cục trưởng Quách nghe thấy sự sắp xếp của Long gia, lập tức mỉm cười, mặc dù tên Long gia này không phải ở trong chỗ hắn ta quản lý, nhưng lại rất biết điều, thường xuyên mang nhiều thứ cho hắn ta, số lượng mỗi một lần cũng không phải nhỏ.

Long gia liền vội vàng gật đầu, hai người đi vào quán lẩu: “Ai ui Cục trưởng Quách à, chắc là anh không biết, mấy tiên tiểu tử này đánh người xong còn rất ngông cuồng, anh nói xem anh em của em đến nhiều như vậy, muốn chút tiền trà nước cũng không phải quá đáng chứ?”

“Ừ, không thể nói là tiền trà nước, đây là phí tốn thời gian, nhiều anh em như vậy, chẳng lẽ họ không phải làm công việc kiếm tiền sao? Lý do thoái thác của cậu hơi sai đó.” Cục trưởng Quách cười chọc Long gia một cái.

Long gia lập tức hiểu ra: “A đúng đúng, cục trưởng Quách dạy đúng, anh xem đầu óc em hơi chậm chạp, đúng là không bằng những người có trí thức, chậc chậc, em đoán rằng ngày cục trưởng Quách lên như diều gặp gió chắc không còn xa nữa đâu.”

Cục trưởng Quách rất thích được Long gia vuốt mông ngựa, lập tức cảm thấy hơn người một bậc, đi đến quán lẩu, nhìn thấy bọn Diệp Lăng nhàn nhã đợi người, ông ta càng nhìn càng cảm thấy Mạc Tinh rất quen mắt, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra đây là ai.

“Vị tiểu huynh đệ này, cậu tên là gì?” Cục trưởng Quách quyết định hỏi một chút, dù sao loại người như ông ta không muốn đắc tội kẻ địch, bởi những người đang đứng ở vị trí này như ông ta không cẩn thận thì sẽ thịt nát xương tan.

Mạc Tinh lại cười lạnh: “Sao lại nói nhảm nhiều như vậy, bản thiếu gia và ông không quen biết, nói nghe xem nào, ông tới đây làm gì, định chống lưng cho bọn họ sao?”

Cục trưởng Quách lập tức sững sờ, trong lòng dâng lên lửa giận, đúng là một thằng ranh con không biết trời cao đất rộng: “Cậu nói chuyện cũng phải tôn trọng người khác một chút, người lớn nhà cậu không dạy cậu cái gì là lễ phép sao?”

“Bây giờ là giờ tan làm, tôi tới đây ăn một bữa cơm thì làm sao? Gặp bạn bè ăn một bữa cơm thì không được sao? Ngược lại là các cậy đã đánh người, lại còn phách lối như vậy, để tôi nhìn xem, thật sự cần phải giáo dục mấy người một chút!”

Cục trưởng Quách gầm thét, Diệp Lăng lập tức vui vẻ, tên gia hỏa này đúng là muốn chết, làm việc ở thành phố Đông Hải mà lại không ghi nhớ bộ dáng Mạc Tinh trong lòng, đây không phải là tìm chết hay sao.

“Cậu cười cái gì! Tôi nghi ngờ cậu là một tên lưu manh, bây giờ đưa thẻ căn cước của cậu ra cho tôi xem!” Cục trưởng Quách nhìn thấy Diệp Lăng đang cười, lập tức giận dữ quát.

Mẹ nó, một đám gì đâu, bản thân đường đường là cục trưởng khu Hoa Dương, hắn ta đã bao giờ bị người coi nhẹ như thế này đâu, mỗi ngày đều được người khác vuốt mông ngựa, tiền hô hậu ủng, chưa bao giờ bị người khác chế giễu và mỉa mai.

“Ông chắc chưa?” Diệp Lăng nhún vai, gương mặt hiện lên vẻ mỉa mai, chế giễu.

Sắc mặt của cục trưởng Quách lạnh lẽo: “Đừng nghĩ rằng tôi đang nói đùa, mau lấy thẻ căn cước lấy ra cho tôi, nếu để tôi tra được cậu là một tên lưu manh hay côn đồ thử xem, cậu sẽ xong đời!”

“Chậc chậc, được, nếu ông muốn xem, tiểu gia tôi sẽ cho ông xem!” Diệp Lăng lấy từ trong túi ra một tờ giấy chứng nhận, sau đó đưa cho cục trưởng Quách.

Cục trưởng Quách cười lạnh, một lát nữa hắn sẽ tìm một tội danh lung tung nào đó úp lên đầu hắn, sau đó giam hắn hai mươi bốn giờ, để hắn nếu thử đau khổ, nhìn xem hắn có cười nổi nữa hay không.

Lật xem tờ giấy chứng nhận, ảnh chụp Diệp Lăng đập vào mắt hắn, thế nhưng một giây sau, cục trưởng Quách chân đều mềm nhũn, thiếu chút nữa liền co quắp ngồi dưới đất.

Cục dị năng Quốc gia, Thiếu tướng!

Trời ạ, cục trưởng Quách tê hết cả da đầu, toàn thân phát lạnh, đây tuyệt đối không phải là sự thật, một cái tiểu tử hơn hai mươi tuổi, làm sao có thể là Thiếu tướng, hơn nữa còn là cục dị năng quốc gia thần bí nhất!

“Cậu! Cậu lại dám giả mạo giấy chứng nhận của Quốc gia, cậu xong đời rồi, cậu sẽ chịu sự trừng phạt nghiêm trọng vì hành động của mình!” Cục trưởng Quách run run chỉ ngón tay vào Diệp Lăng nói.

Diệp Lăng lập tức bật cười: “Thật sự là dọa mắt chó của ông rồi sao, thật ngại quá, nói ông là chó còn làm nhục những người bạn tốt của con người.”

“Trợn to đôi mắt lợn của ông nhìn xem thẻ căn cước của tiểu gia là có đúng hay không, ông nhìn kĩ một chút xem là thật hay giả!”

Diệp Lăng cười lạnh, ngược lại trong lòng lại rất vui, nói mới nhớ, Thần Phong đưa cho mình cái giấy chứng nhận này thật đúng là dọa được người nha.

“Cậu..cậu chờ đó cho tôi, để tôi điều tra ra thì cậu sẽ xong đời!” Trong lòng cục trưởng Quách dâng lên một tia cảm giác không tổn, vội vàng cầm điện thoại lên gọi điện.

“Tra cho toi toàn bộ tin tức của một người tên là Diệp Lăng, nhanh!” Cục trưởng Quách nhìn tên trên giấy giấy chứng nhận nói.

Vài giây sau, cục trưởng Quách lập tức sững sờ: “Cái gì? Là thật sao? Là hồ sơ..tuyệt mật..”

Cúp điện thoại, cục trưởng Quách nhìn có chút choáng váng, xong rồi, đụng trúng miếng sắt rồi, một tên tướng quân hơn hai mươi tuổi, bối cảnh phía sau không biết khủng bố đến như thế nào, trời ạ.

“Xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi đã mạo phạm đến cậu, xin thứ lỗi.”

Cục trưởng Quách dâng giấy chứng nhận bằng hai tay trả lại cho Diệp Lăng, vẻ mặt đau khổ, toàn thân mồ hôi đầm đìa.

Diệp Lăng lấy lại giấy chứng nhận, lắc đầu: “Chậc chậc, ông thật sự rất to gan đó, công tử nhà Mạc bí thư cùng tôi ăn một bữa cơm, thế mà bị bọn lưu manh ghê tởm này dọa dẫm.”

“Cuối cùng còn thấy ông nhảy ra, chậc chậc, không tệ nha cục trưởng Quách, ô dù hơi lớn đó.”

Đầu cục trưởng Quách lập tức nổ tung, gương mặt bỗng nhiên tái nhợt, công tử nhà Mạc bí thư, hắn rốt cuộc nhớ được vì sao nhìn Mạc Tinh quen mắt rồi.

Đây chính là người có uy danh vang vọng khắp thành phố Đông Hải, đường đường là trực hệ con cháu Mạc gia, vậy mà mình lại chọc phải hai ông Phật lớn này.

“Tiểu Long! Bố khỉ, tôi muốn giết cả nhà cậu!” Cục trưởng Quách nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đều rưng rưng.

Long gia ngốc luôn rồi, chuyện này là như thế nào, đường đường là cục trưởng Quách làm sao lại khóc: “Cục trưởng Quách, ngài bị làm sao vậy? Đừng nóng giận, một lát nữa em cho anh một cái hồng bao lớn.”

“Bao cái em gái nhà cậu mà bao! Lần này cậu hại tôi thảm rồi!” Cục trưởng Quách dậm chân xuống, tí nữa là ngã trên mặt đất.

Long gia lập tức đen mặt: “Cục trưởng Quách, lần này anh lại muốn lớn hơn hả? Ngay cả em gái của tôi cũng không tha!”

“Được! Ai bảo quan hệ của em và anh lại tốt như vậy, Hổ Tử, lấy điện thoại gọi em gái của tao đến đây!” Long gia cắn răng nói.

Cục trưởng Quách phát ngốc, xong, xong thật rồi, ông ta lại bị một kẻ ngu lừa.

Một lúc sau, tiếng còi cảnh sát vang lên, từng chiếc xe cảnh sát vội vàng chạy đến ngoài quán lẩu, rất nhiều cảnh sát xuống xe, súng thật đạn thật, trực tiếp bao vây một đám lưu manh.

Bình Luận (0)
Comment